Lục Nan nói xong liền rời đi, chỉ còn lại Lâm Dữ Hạc một mình đứng tại chỗ mà kinh ngạc.
Cậu nhìn chằm chằm hướng Lục Nan rời đi. Lưng đối phương thẳng tắp, bờ vai lạnh lùng lại cứng rắn, thoạt nhìn thế nào cũng không giống như người sẽ nói ra mấy loại câu như "thương lượng với tôi" này.
Lâm Dữ Hạc quả thực muốn hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Một trận gió rét thổi tới, lạnh đến nỗi chóp mũi cứng lại. Lâm Dữ Hạc che mặt hắt xì một cái, sờ ngón tay đông cứng của mình, vẫn là xoay người lên lầu.
Lạnh quá đi.
Lúc về tới ký túc xá cởi áo khoác xong Lâm Dữ Hạc mới phát hiện bản thân đã quên đem khăn quàng cổ trả lại đối phương.
Tháo khăn xuống, nhìn dải vải mềm mại trong tay, cậu có chút thất thần.
Lâm Dữ Hạc nghĩ, Lục tiên sinh thực sự rất chuyên nghiệp.
Nói phải đóng giả thành một cặp đôi liền thật sự buông xuống thân phận của mình, một chút cũng không khiến người khác có cảm giác cao cao tại thượng, tất cả các chi tiết đều rất thỏa đáng.
Không hổ là người đàn ông còn trẻ như vậy đã trở thành chủ tịch, mặc kệ làm cái gì đều rất hoàn mỹ.
Lâm Dữ Hạc không nhịn được mà tự nhìn lại chính mình, so với anh, biểu hiện của cậu thực sự còn kém hơn rất nhiều, còn gọi sai thành kính ngữ vài lần.
Lần sau nhất định phải sửa đúng, cố gắng không để cho đối phương bị cản trở.
Cũng không biết biểu hiện này của mình có làm lỡ công việc của đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-toi-muon-ly-hon-cung-khong-duoc/922783/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.