🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trên cao tầng của tòa nhà chính bệnh viện Hòa Hiệp Yến Thành, hơn mười vị học giả chuyên gia hàng đầu nghiệp giới đang tiến hành hội chẩn, chỗ ngồi chính giữa rõ ràng là viện sĩ viện khoa học quốc gia, lãnh đạo tối cao của bệnh viện Hòa Hiệp, chức vị chính là viện trưởng.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt cách đó mười mấy mét, máy móc phức tạp tiến hành giám sát chặt chẽ không bỏ lỡ một giây phút nào, nhân viên y tế trang phục trắng như tuyết bận rộn ra ra vào vào, nhưng lại không hề phát ra chút tiếng ồn nào cả.
Không khí gần như ngưng trệ, chỉ có thể nghe thấy tiếng "bíp bíp" của máy móc.
Giống như một lời cảnh báo, cũng giống như đang đếm ngược thời gian.
Bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt, nhân sĩ tinh anh tây trang giày da chen chúc nhau đứng đầy ở khu vực chờ, mấy vị giám đốc ngày thường ngay cả tên cũng không muốn bị đặt cùng nhau nay lại đứng chung lại một chỗ, bầu không khí hiếm thấy mà bình thản an tĩnh.
Một y tá từ phòng bệnh vội vội vàng vàng bước ra. Mấy vị giám đốc trông thấy, dồn dập tiến lên, tranh nhau hỏi: "Tình hình Lưu tổng thế nào rồi?"
Người nào không biết còn tưởng rằng bọn họ mới chân chính là người nhà của bệnh nhân.
Y tá đi ra vẫn theo lẽ thường thông báo: "Tình trạng bệnh nhân tạm thời ổn định."
Những vị giám đốc không chiếm được tin tức gì hữu ích, nhưng không muốn bỏ qua: "Vậy bây giờ chúng tôi có thể vào thăm ông ấy một chút không?"
Y tá lắc đầu: "Xin lỗi, buổi chiều mới tới thời gian vào thăm bệnh nhân "
Vẻ mặt mấy người có chút không vui, nhưng ở đây không phải văn phòng, y tá cũng không phải là cấp dưới nhìn thấy bọn họ cau mày liền vội vàng xin lỗi. Cho dù là không cam lòng, mấy vị giám đốc cuối cùng cũng chỉ có thể để vị y tá rời đi, tiếp tục đứng tại chỗ chờ.
Những người này ngày thường đều tự xưng một giây đáng giá ngàn vàng, bây giờ lại luyến tiếc không muốn rời đi, cho dù chờ đợi cũng chỉ là phí thì giờ cũng muốn lưu lại tại cửa phòng bệnh.
Dù sao người nằm trong phòng bệnh này lại chính là Lưu Cao Nghĩa chủ tịch tập đoàn Thái Bình.
Trong tay ông vẫn nắm giữ số cổ phần lớn nhất của tập đoàn Thái Bình.
Lưu Cao Nghĩa không có con nối dòng, họ hàng thân thích cũng chưa từng tham dự vào việc kinh doanh của tập đoàn. Ông ta đối với chuyện người nối nghiệp vẫn giữ kín như bưng, thậm chí lần này đột nhiên bị tắc động mạch não phải nằm viện cũng vẫn chưa có động thái gì liên quan đến việc nắm cổ phần.
Mắt thấy sức khỏe của Lưu Cao Nghĩa càng ngày càng kém, những người liên quan đến lợi ích lòng như lửa đốt. Nhưng không tới một phút cuối cùng, cũng không biết món quà phú quý to lớn đầy trời này sẽ rơi vào lồng ngực ai.
Bọn họ chỉ có thể chờ đợi trong dày vò, còn phải tạo vẻ mặt tươi cười hiền lành, bỏ qua một bên. Thường ngày lục đục, đối thủ khi xưa tranh chấp nhau chảy máu vỡ đầu nay lại hỏi thăm lẫn nhau.
Mạch nước ngầm dâng cao ẩn dưới nụ cười hòa khí, so với mùi nước khử trừng ở đây càng thêm lạnh lẽo gay mũi.
Buổi chiều, thật không dễ dàng mới đợi được đến gần giờ thăm bệnh, Lưu phu nhân vẫn luôn ngồi ở hàng ghế dài cạnh tường bỗng nhiên đứng dậy đi xuống lầu.
Ánh mắt của mọi người ở đây đều im lặng dõi theo bà, suy đoán bà muốn làm gì.
Tuy rằng ICU mỗi ngày chỉ có hai lần được vào thăm bệnh nhân, mỗi lần mười lăm phút, nhưng bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống khẩn cấp, cho dù không phải là thời gian vào thăm, người nhà cũng phải ở ngoài cửa coi chừng.
Lưu Cao Nghĩa không có con cái, người nhà luôn ngồi đợi bên ngoài chính là em gái cùng vợ. Em gái là một nông dân thành thật chất phác ở nông thôn, đối với tất cả chuyện của công ty Thái Bình đều không hề hay biết. Các vị giám đốc muốn lấy tin tức gì cũng chỉ có thể từ tay Lưu phu nhân mà lấy.
Nhưng Lưu phu nhân xuất từ dòng dõi hương thư, thái độ làm người thanh cao tự phụ, các loại tiếp xúc trong tối ngoài sáng của các vị giám đốc hết thảy bị chặn ngoài cửa, cuối cùng cũng chỉ có thể trắng tay trở về.
May mắn duy nhất của bọn họ là được Lưu phu nhân đối xử bình đẳng, đối với sự thăm dò của ai cũng đều ngậm miệng không nói, không ai chiếm được chút tiện nghi nào.
Nhưng điểm cân bằng tâm lý vi diệu trong lòng này đều tại thời điểm Lưu phu nhân quay lại bị phá vỡ nghiêm trọng.
Ai cũng không thể nghĩ đến, Lưu phu nhân xuống lầu một chuyến, lại là tự mình dẫn tới một người nối dõi.
Ngay tại một phút người đàn ông mặt lạnh kia xuất hiện, sắc mặt của những vị chủ quản kia đều thay đổi rồi.
Tại sao Lục Nan lại tới đây?
Hai ngày nay hắn ta đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành, động thái ở Thái Bình không hề nhỏ, chẳng lẽ bây giờ còn muốn thò một chân vào phần cổ phiếu này? Thế nhưng luận theo tư lịch cùng tuổi tác, thế nào cũng không có khả năng rơi vào người hắn ta...
Mấy người này đều là một bụng nghi vấn, nhưng đến lúc bọn họ muốn thăm hỏi thì lại vừa lúc tới thời gian thăm bệnh nhân.
Mấy vị giám đốc trơ mắt nhìn Lưu phu nhân dẫn Lục Nan vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Tư cách vào thăm bệnh nhân mà bọn họ phải đợi thật lâu mới giành được, cứ như vậy bị Lục Nan đoạt đi rồi.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt rất yên tĩnh, trang trí cũng tương đối dễ nhìn, nếu như không có những máy móc rườm rà này, thậm chí có thể nói là ấm áp và thoải mái.
Trên giường bệnh màu xanh nhạt, một ông lão tóc bạc đang nhắm mắt nghỉ ngơi
Nhân trung (khe rãnh giữa chân mày) hơi sâu, cách một lớp mặt nạ oxi cũng vẫn như trước không thể làm mờ đi khí chất không giận tự uy.
Lưu phu nhân tiến lên, thì thầm một tiếng.
Ông lão chậm rãi mở hai mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh, mãi cho đến khi nhìn thấy Lục Nan đứng ở cạnh giường, mới để lộ ra một chút tâm tình.
"Cháu..."
Lời mới ra khỏi miệng, ông liền nhịn không nổi mà ho khan, hơi thở đứt quãng khó nhằn.
"Khụ, cuối cùng cháu cũng tới rồi..."
Hơi thở nặng nhọc bị mặt nạ oxi làm cho thay đổi, dẫn tới âm thanh truyền ra cũng bị thay đổi theo, xen lẫn với tiếng ho khan càng mơ hồ không rõ.
Nhưng ông lão vẫn kiên trì nói: "Giấy chuyển nhượng cổ phần, chú đã chuẩn bị tốt rồi, cháu đi tìm luật sư, trực tiếp ký tên..."
Ông lão ho đến lợi hại, gần như nói một chữ lại thở gấp một lần. Lục Nan thấp giọng nói: "Chú nghỉ một chút đã."
Ông lão lại kiên trì muốn tiếp tục, ông thậm chí khó khăn giơ tay lên, đẩy máy trợ thở ra, để cho giọng nói càng rõ ràng hơn.
"Sau này... Thái Bình liền giao cho cháu rồi. Đây vốn dĩ chính là thứ mà Lục đại ca để lại cho cháu..."
Nhắc tới Lục Hồng Tễ, viền mắt Lưu Cao Nghĩa lại trở nên phiếm hồng, tầng lớp nếp nhăn bên khóe mắt bị nước mắt làm ướt.
"Chú khi đó, nhân vật lớn cũng không biết được mấy người, ngay cả tên của mình, cũng đều là ông ấy đặt cho... Cao Nghĩa, Cao Nghĩa, chú không thể có lỗi với đại ca mình được..."
Cánh tay ông lão khẽ run, đôi bàn tay nhăn nheo năm chặt tay Lục Nan, như là hành khách cuối cùng đem nỗi nhớ nhung của mình ra giao phó ra.
"Tiểu Chuẩn, cháu biết không...Cháu và ba cháu giống nhau như đúc, trời sinh chính là làm ngành này, chú Lưu tin cháu..."
Ông lão vốn dĩ hơi thở khó nhọc, lại nói câu dài như vậy, càng thêm khó nhằn. Nhưng ngay cả như vậy, giọng điệu của ông lão cũng không hề bị suy yếu nửa phần, trái lại vẫn chắc nịch như cũ.
"Thái Bình là của cháu... Chỉ có thể là của cháu."
Nói xong một chữ cuối cùng, ông lão liền ho khan kịch liệt.
Lưu phu nhân cầm thiết bị thở bị ông lão bỏ sang một bên, cẩn thận giúp ông thuận khí.
Lục Nan vẫn luôn kiệm lời, giờ khắc này cũng chỉ nói một câu: "chú Lưu, chú yên tâm."
"Được được." Lưu Cao Nghĩa liên tiếp đáp lời, "Chú yên tâm rồi..."
Chờ nhân viên y tế một lần nữa tiến đến giúp bệnh nhân đeo lại máy trợ thở cho tốt, mười năm phút vào thăm bệnh nhân đã hết rồi. Lưu phu nhân cùng Lục Nan đi ra ngoài, nhóm giám đốc bên ngoài không biết những xoay chuyển bên trong vội vàng tiến lên, bọn họ đang muốn tranh nhau lượt vào thăm lần hai, lại bị một đám người mặc tây trang đen đột nhiên từ đâu xuất hiện ngăn lại.
Không đợi mấy người bọn họ kịp phản ứng đã bị cưỡng chế buộc rời khỏi khu vực chờ. Hành lang trong nháy mắt được dọn sạch, không bao lâu, mấy vị mặc thường phục mở đường, hộ tống một vị trưởng giả hiền lành cười tít mắt tới.
Người đến tiến lên bắt tay với Lưu phu nhân, Lưu phu nhân hơi khom người: "Đã làm thủ trưởng lo lắng rồi."
Trưởng giả cười nói: "Là điều nên làm mà, lão Lưu đã công hiến cho nền kinh tế của chúng ta nhiều như thế."
Trò chuyện sau đó, Lục Nan không có nghe tiếp nữa.
Anh rời khỏi khu vực chờ, xuống lầu, trợ lí Phương Mộc Sâm lập tức tiến lên đón anh.
"Hà luật sư đang ở văn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà Thái Bình, hiện tại liền có thể kí văn bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần."
"Thông báo về việc chủ tịch từ chức đã được phát đi rồi..."
Phương Mộc Sâm thấp giọng báo cáo từng vấn đề một, bước nhanh theo Lục Nan đi đến bãi đỗ xe.
Hoàn thành báo cáo, Phương Mộc Sâm dừng lại trong giây lát, lại tiếp tục mở miệng: "Ngài có cần..."
Còn chưa dứt lời, Lục Nan đã cho đáp án: "Không cần."
Giọng nói của anh trầm thấp bình tĩnh, như không hề bận tâm.
"Cứ theo quy tắc mà làm."
Dựa theo quy tắc, thứ hai tuần sau hội nghị quản sự sẽ kết thúc, tin tức chủ tịch mới lên nhậm chức sẽ công bố, đối với trong ngoài tập đoàn đều công khai rõ ràng.
Như vậy là đủ rồi.
Lục Nan cũng không cần sớm tạo thanh thế.
Mặc dù chỉ mới ba mươi tuổi, nhưng có điều một đường Lục Nan nhậm chức chủ tịch tập đoàn Thái Bình lại rất ổn định, mỗi một bước đều danh chính ngôn thuận, chân thật đáng tin.
Vốn dĩ trong tay Lục Nan nắm giữ 8% cổ phần công ty, thêm vào ba cơ sở dưới danh nghĩa Lưu Cao Nghĩa. Cộng thêm 36% cổ phần công ty mà ông năm giữ, tổng cộng đã gần một nửa số cổ phần, anh nhờ vào đó nhảy một bước liền trở thành người nắm giữ cổ phần tập đoàn Thái Bình nhiều nhất, trong tay chân chân thực thực nắm số cổ phần lớn nhất.
Lưu Cao Nghĩa nói không sai.
—— Thái Bình, chỉ có thể là của Lục Nan.
Phương Mộc Sâm cúi đầu, cung kính xưng dạ.
Bọn họ đi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài sắc trời lờ mờ, ý lạnh càng dày.
Ngày thu hiu quạnh, gió mát lạnh, thổi vi vu.
Quả nhiên là ngày muốn đổi rồi.
*
Tin tức cao tầng tập đoàn Thái Bình thay đổi truyền đi rất nhanh, khi tin tức Lục Nan thăng chức thành chủ tịch truyền đến, Ngô Hân cũng thay đổi sắc mặt.
Xếp hạng trăm công ty hàng đầu thế giới, tập đoàn Thái Bình nằm trong top 100, những năm gần đây phát triển đến độ có thể so với Lưu Cư Hương Giang. Thậm chí thực lực còn mạnh hơn Lục gia. Mặc dù người thành lập và phát triển tập đoàn Thái Bình là ba của Lục Nan – Lục Hồng Tễ, nhưng cha Lục mất sớm, những năm gần đây, Thái Bình kỳ thực vẫn do Lưu Cao Nghĩa quản lí, phụ trách nắm quyền.
Mười ba năm trước con trưởng Lục Nan của Lục Hồng Tễ thành niên, nhận được cổ phần công ty mà ba Lục để lại. Tuy rằng sau này anh tiến vào tập đoàn Thái Bình nhưng vị trí thủy chung không cao không thấp, rất là xấu hổ. Hơn nữa Lục Nan luôn không được Lục gia để vào mắt, tình cảnh của anh tương đối khốn quẫn.
Thậm chí trên phố vẫn nghe thấy tin đồn, nói vị thái tử gia này là đại họa trong lòng Lưu Cao Nghĩa.
Thế nhưng ai cũng không ngờ rằng, cuối cùng Lưu Cao Nghĩa vậy mà lại đem số cổ phần của mình, toàn bộ để lại cho Lục Nan!
Lại nhìn về mấy năm này Lục Nan ở trong tập đoàn tuy điệu thấp nhưng quan hệ rộng, lại các loại tin đồn linh tinh cũng không thể làm mất đi quyền lực, rõ ràng chính là vòng vòng trên mặt đất mà rèn luyện.
Phảng phất như là Lưu Cao Nghĩa từ lúc bắt đầu đã lên kế hoạch sẵn rồi, giống như cố ý lót đường cho Lục Nan.
Tin tức truyền ra, trên dưới ồ lên. Nhưng mặc kệ trong ngoài tập đoàn có khiếp sợ rung chuyển đến mức nào thì Lục Nan cũng đã nắm chắc cổ phần trong tay rồi. Anh cũng từ một hậu bối không được coi trọng trong Lục gia một bước biến thành chủ tịch bá chủ tập đoàn tài chính.
Thân phận của đối tượng kết hôn tăng lên chỉ trong một đêm, phản ứng đầu tiên sau khi Ngô Hân biết tin tức không phải vui vẻ, mà là hối hận.
Đây chính là tập đoàn Thái Bình đó! Chỉ một khoản thuế mỗi ngày của Thái Bình cũng đã gấp mấy lần tổng tài sản của Ngô gia rồi.
Cho dù là Hương Giang Lục gia, cũng không thể so sánh cùng một đẳng cấp.
Ngô Hân nhịn không được muốn bóp cổ tay.
Sớm biết như vậy... Sớm biết như vậy, trước đó bà nên là đem con gái của mình gả đi, mà không phải là đẩy Lâm Dữ Hạc ra ngoài kết thông gia.
Nhưng bây giờ người của Lục Nan đã nhìn kỹ tư liệu của Lâm Dữ Hạc, hôn sự cũng đã định, Ngô Hân có muốn đổi người chọn lại cũng không có cơ hội.
Bà chỉ có thể lấy lí do chênh lệch tuổi tác của con gái và Lục Nan quá lớn, cùng với những lời đồn đãi cực kém về Lục Nan để tự an ủi mình.
Vừa liếc nhìn thấy Lâm Dữ Hạc an tĩnh ngồi đối diện mình, Ngô Hân miễn cưỡng thả chậm lại khẩu khí.
Dù sao đi nữa thì đứa con riêng này vẫn luôn dễ bắt bí, đẩy cậu ta đi kết hôn rồi, lợi ích mà Ngô gia thu được cũng không kém nhiều lắm.
Bên này tâm tư của Ngô Hân đã bách chuyển thiên hồi, Lâm Dữ Hạc cách một bước nhưng lại không hề bị quấy rầy chút nào. Hai ngày này ở toàn bộ Yến Thành, thậm chí giới tài chính toàn quốc đều nhấc lên cơn sóng gió động trời biến động, nhưng với cậu mà nói kỳ thực cũng chẳng có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Cậu chính là một lòng một dạ nhìn vào máy tính bảng trước mặt.
Lâm Dữ Hạc thứ ba full môn, từ bảy giờ sáng tới mười giờ tối đều có tiết. Trước khi nhận được tin tức của Ngô Hân, vốn dĩ tưởng rằng chỉ cần ra ngoài ăn một bữa cơm. Nào ngờ sau khi Ngô Hân biết được tin tức Lục Nan thăng chức thành chủ tịch, sáng sớm liền gọi cậu ra đây, bảo là muốn chờ Lục tiên sinh.
Mà vị Lục tiên sinh kia thẳng đến buổi chiều cũng không có chút tin tức nào, kết quả khiến Lâm Dữ Hạc bỏ lỡ cả một ngày học.
Việc học của sinh viên ngành Y rất nặng, hạ tiến độ xuống rồi học bù rất vất vả. Chờ cũng là chờ, Lâm Dữ Hạc liền tranh thủ thời gian đọc tài liệu.
Trong lúc Ngô Hân bên kia bận rộn đủ đường hỏi thăm tin tức thì cậu đã đọc xong được ba bộ đề rồi.
Chờ Ngô Hân ổn định lại tâm trí, mở miệng gọi cậu, Lâm Dữ Hạc mới cất đi máy tính bảng.
"Xem tình hình này, Lục tiên sinh có lẽ sẽ hẹn cậu vào giờ cơm tối."
Ngô Hân báo cho cậu: "Những điều cần nói ta đều đã nói hết với cậu rồi, cậu nhất định phải chú ý biểu hiện của mình."
Những điều có liên quan tới hôn sự, Ngô Hân đều đã giới thiệu rất cặn kẽ rồi.
Mối quan hệ giữa Lục Nan và Lục gia vẫn luôn không tốt, lần này Lục Nan giải quyết chuyện hôn sự, cũng là bởi vì nhị thiếu gia Lục gia dự định kết hôn, lại không thể làm trái với quy củ rằng huynh trưởng phải kết hôn trước, Lục gia mới thúc giục Lục Nan kết hôn trước.
Lục Nan vốn nổi tiếng ở Hương Giang là tính tình cứng rắn và lãnh đạm, cấp dưới luôn làm việc cùng anh ta cũng từng giây từng phút đều nơm nớp run sợ, càng không có cái gì mà người thân cận bên gối. Ba mẹ anh đều đã qua đời, những trưởng bối Lục gia kia liền làm chủ, muốn thay anh tính toán bát tự tìm người để giới thiệu.
Ngô Hân nói rằng, bởi vì những đối tượng kết hôn mà các vị trưởng bối giới thiệu đều có liên quan nhiều tới Lục gia, Lục Nan không muốn tìm bọn họ, mới có thể ở Đại Lục bên này tìm đối tượng phù hợp, dự định thỏa thuận kết hôn.
Cho nên mặc dù bà đã nhắc nhở Lâm Dữ Hạc từ sớm, bây giờ lại mới bắt đầu cường điệu nhiều lần.
"Tuy rằng hôn sự này là thỏa thuận, nhưng cậu không được để cho bất luận kẻ nào nhìn ra sơ hở. Cậu phải cùng Lục tiên sinh biểu hiện rất thân mật, giống như phu phu chân chính."
Lâm Dữ Hạc nghe xong lời hoang đường như thế cũng không hề có bất cứ cảm xúc nào, chỉ nói: "Vâng"
Ngô Hân lại nhắc lại những yêu cầu vụn vặt, chờ Lâm Dữ Hạc đều nhất nhất đáp ứng rồi mới coi như xong.
Lúc nói chuyện, bà ta chẳng biết đã xem đồng hồ bao nhiêu lần.
Nhưng người của Lục Nan bên kia trước sau mãi không có tin tức gì.
Thành thật mà nói, đợi lâu như vậy, kỳ thực Ngô Hân cũng không chắc chắn lắm Lục Nan có tới hay không. Trước đó bà thậm chí một lần cũng không nghĩ rằng Lục đại thiếu trước khi kết hôn sẽ lộ diện. Hơn nữa tập đoàn Thái Bình ngày hôm qua sau khi họp hội đồng xong mới công bố tin tức thay đổi nhân sự cao tầng ra bên ngoài, hiện tại chắc chắn cực kì bận rộn.
Có điều sự chờ đợi của bọn họ cũng không phải là vô ích, ban đêm, một chiếc Bentley màu xám đậm mới mở cửa tới đón người.
Người tới cũng không phải là bản thân Lục Nan, mà là trợ lý đặc biệt của anh Phương Mộc Sâm.
Ngô Hân liền vội vàng đứng lên chào đón anh ta, Phương Mộc Sâm đi tới, gật đầu với hai người ngụ ý chào hỏi
"Lâm thiếu, Ngô phu nhân."
Thái độ của anh ta rất khách khí, nhưng vô hình chung lại mang theo một loại khí tức tự phụ nhàn nhạt.
Ngô Hân ở trước mặt Lâm Dữ Hạc vẫn luôn cao cao tự đại nhưng lại không có bất kỳ ý kiến gì, dù sao chênh lệch giữa bọn họ với Lục gia quá lớn.
Huống chi bây giờ Lục Nan còn trở thành chủ tịch Thái Bình.
Phương Mộc Sâm không trì hoãn nữa: "yêu cầu của Lục tiên sinh, tin rằng hai vị cũng đã rõ ràng, tôi sẽ không nhiều lời nữa. Lâm thiếu, xin mời đi theo tôi."
Lâm Dữ Hạc đứng dậy, Ngô Hân cũng đi theo, cười nói: "Dữ Hạc tuổi còn nhỏ, có một số việc còn không hiểu rõ, không bằng lần này tôi đi cùng cậu ấy vậy"
Bà ta đã hạ quyết tâm cùng Lục Nan gặp mặt. Nay cùng xưa không giống nữa rồi, bây giờ cho dù Lục Nan chỉ là tùy ý tiết lộ một chút tin tức, đều có thể đem đến lợi ích không đếm xuể cho người khác.
Phương Mộc Sâm nghe thấy, dừng lại bước chân. Anh ta nhìn Ngô Hân, giọng nói mang theo nghi hoặc rõ ràng.
"Hai vị tiên sinh hẹn hò, Ngô phu nhân muốn đi theo làm gì?"
Ngô Hân bị anh ta hỏi đến có chút xấu hổ, cười khan nói: "Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt..."
Vẻ mặt Phương Mộc Sâm lạnh xuống: "Ngô phu nhân nói chuyện cẩn thận."
"Bà hẳn là rõ ràng, Lâm thiếu là đối tượng kết hôn của Lục tiên sinh." Giọng anh ta mang theo ý tứ cảnh cáo, "Loại lời nhảm nhí như lần đầu tiên gặp mặt này, hy vọng sẽ không có lần sau."
Có lẽ là ở bên cạnh Lục Nan lâu rồi, thời điểm Phương Mộc Sâm trầm mặt xuống, cũng mơ hồ ẩn chứa loại hàn ý tạo cảm giác ớn lạnh.
Ngô Hân nghẹn lời, bà nhớ tới chính mình vừa nãy còn nhiều lần nhắc nhở Lâm Dữ Hạc phải làm bộ thân mật không để bị phát hiện, kết quả ngược lại là chính mình phát sinh sai lầm, không khỏi á khẩu không nói lên lời.
Cuối cùng bà cũng chỉ có thể ngượng ngùng đáp: "Đúng, đúng, tôi hiểu rõ rồi."
Phương Mộc Sâm liếc nhìn đồng hồ, nói: "Cũng không còn sớm nữa, thời gian của Lục tiên sinh quý giá, tôi muốn đưa Lâm thiếu qua đó, vẫn nên là mời Ngô phu nhân trở về đi."
Ngô Hân không thể làm gì khác, cuối cùng cũng chỉ có thể rời đi.
Phương Mộc Sâm dẫn Lâm Dữ Hạc lên xe, tới bên cạnh xe, anh ta tiến lên đằng trước một bước, mở cửa xe cho Lâm Dữ Hạc, giơ tay lên đỡ trên trần.
"Lâm thiếu, mời."
Lâm Dữ Hạc có chút kinh ngạc: "Cảm ơn."
Thái độ của Phương Mộc Sâm so với lúc đối diện với Ngô Hân thì ôn hòa hơn nhiều lắm, anh ta cung kính đáp: "Đây là bổn phận của tôi."
Lâm Dữ Hạc lên xe, Phương Mộc Sâm ngồi ghế bên cạnh, nói: "Lục tiên sinh đang ở phòng ăn trên tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Kim đợi cậu, ngài ấy có một hội nghị, hai phút trước mới kết thúc, không thể bỏ đi, vậy nên phái tôi tới đón cậu trước."
Lâm Dữ Hạc có chút không rõ vì sao đối phương lại giải thích với cậu những điều này, có điều cậu vẫn là gật đầu đáp ứng: "Vâng."
Nửa giờ sau, ô tô đến tòa nhà Quốc Kim. Hai người đi vào phòng khách, bồi bàn ấn thang máy cho bọn họ, Phương Mộc Sâm cũng không đi vào.
Lâm Dữ Hạc có chút ngoài ý muốn: "Anh không đi lên sao?"
Phương Mộc Sâm hơi cúi người, trả lời: "Đây là buổi hẹn hò của hai vị tiên sinh, không cần những người khác quấy rối."
Lâm Dữ Hạc mới chậm rãi phản ứng lại.
Này lại thực sự là hẹn hò?
Thang máy đi lên gần tới tầng 100, sau khi đến tầng cao nhất, bồi bàn cũng chỉ dẫn Lâm Dữ Hạc tới trước cửa phòng liền dừng bước.
Nghĩ đến chính mình phải đơn độc đối mặt với Lục tiên sinh xa lạ kia, Lâm Dữ Hạc rốt cuộc mới xuất hiện một chút khẩn trương.
Cậu cảm giác mình giống như là phải đi tham gia một buổi phỏng vấn cực kỳ quan trọng, hoặc giống như một buổi thi biện luận vậy.
Bởi vì bầu không khí quá giống nhau, Lâm Dữ Hạc thậm chí hồi tưởng lại thời điểm thi biện luận cấp quốc gia mà mình trải qua khi trước.
Nhưng cho dù là khi đó so với cậu của hiện tại còn tự tin hơn nhiều lắm.
Cửa cảm ứng chậm rãi mở ra, Lâm Dữ Hạc hít một hơi thật sâu, đi vào.
Tầng cao nhất của nhà hàng đã bị bao trọn, không có sự phân phó của khách hàng, bồi bàn cũng không được tiến vào. Trong đại sảnh tròn sáng sủa và rộng rãi, chỉ có một người duy nhất.
Lâm Dữ Hạc vừa đi tới gần, ánh mắt của người đó liền đặt qua đây.
Lâm Dữ Hạc vẫn luôn sợ lạnh, cuối thu trời lạnh, nhiệt độ bây giờ đã đủ sức chịu đựng của cậu. Bị ánh mắt lạnh lẽo không hề có chút nhiệt độ của người đàn ông kia lướt qua, cậu cảm giác chính mình giống như càng lạnh hơn một chút rồi.
Giống như băng giá vô hình, từng chút từng chút đóng băng lại thân thể cậu.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Haizz, quên đem điều hòa chuyển thành máy sưởi mất rồi
Spoil chương sau: Môi của cậu thoạt nhìn rất mềm mại, sắc môi tươi đẹp đến ngỡ ngàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.