Lâm Dữ Hạc ngẩn người một lúc mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
... Em bé.
Vành tai cậu hơi nóng lên, cậu vô thức dịch chuyển ánh mắt đang nhìn chằm chằm Lục Nan của mình, có điều anh đã ngồi xuống cạnh cậu, cầm bát canh gà tới trước mặt cậu.
Lâm Dữ Hạc đón lấy bát sứ, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cậu nhìn chằm chằm vào bát canh gà thơm nức mũi màu vàng bắt mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Uống canh anh nấu có thông minh được như anh không?"
Lục Nan ngồi ngay cạnh cậu nên đương nhiên nghe thấy, có điều anh không đáp lời mà chỉ giơ tay che bát canh cẩn thận, sau đó cúi đầu hôn lên môi Lâm Dữ Hạc.
Lâm Dữ Hạc cảm nhận được dường như anh đang muốn nói, uống canh gà không được.
Nhưng trao đổi nước bọt chắc là được.
Cậu cúi đầu ngoan ngoãn uống canh, cẩn thận bưng bát lên thưởng thức, dòng nước ấm áp đi qua cổ họng vào dạ dày, thấm vào gan ruột.
Ngon quá.
Lâm Dữ Hạc đang uống canh thì bỗng cảm nhận được tai cậu hơi lạnh lên.
Lục Nan đang vuốt ve dái tai cậu, nói.
"Sao em lại đột nhiên hỏi vấn đề này?"
"Đây là một vấn đề rất thực tế mà" Lâm Dữ Hạc nói: "Trước sau gì chúng ta cũng cần cân nhắc."
Tuy hai người mới chỉ đang trong giai đoạn yêu đương lý tưởng---- Lâm Dữ Hạc nghĩ thế, hiện tại hoàn toàn không có áp lực gì, tạm thời cũng không cần lo lắng về vấn đề nhà cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-toi-muon-ly-hon-cung-khong-duoc/3552648/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.