Chương trước
Chương sau
Lâm Dữ Hạc nhìn những bức ảnh chụp màn hình đó, càng nhìn càng cảm thấy...

Không nói nên lời.

Có những bình luận lộ liễu đến mức Lâm Dữ Hạc nhìn thôi cũng phải đỏ mặt, vậy mà Lục Nan còn chụp toàn bộ nó lại. Thậm chí Lâm Dữ Hạc còn phát hiện, một số bình luận khen lên trời xuống đất còn được anh đặc biệt lưu vào mục yêu thích.

... Đủ để thấy Lục Nan nghiêm túc đọc những bình luận này đến mức nào.

Lâm Dữ Hạc hoàn toàn không biết Lục Nan lưu nhiều ảnh bình luận như thế này từ khi nào. Ăn tối xong, hai người đều cùng nhau ở thư phòng, Lâm Dữ Hạc cứ tưởng Lục Nan bận xử lý công việc, nào ngờ lúc đối phương mặt không cảm xúc nhìn màn hình, lại chính là đang làm chuyện này.

Đúng lúc cậu đang rối bời, phía sau bỗng truyền tới tiếng động.

Cửa thư phòng bị mở ra.

Lâm Dữ Hạc quay lại thì thấy Lục Nan đi vào.

Người đàn ông liếc mắt đã nhận ra chiếc Ipad được cậu ôm trong lòng.

“Xin lỗi, em cầm nhầm.” Lâm Dữ Hạc ấp úng giải thích: “Em tưởng là Ipad của em... nên lỡ mở máy rồi.”

Người đàn ông vẫn vẻ mặt thản nhiên, có vẻ không quá để ý: “Không sao.”

Nhưng Lâm Dữ Hạc lại không thể không để ý.

Cậu giơ màn hình về phía Lục Nan, chỉ vào những bức ảnh đó rồi hỏi anh: “Đây là ảnh ca ca chụp sao?”

Lục Nan vẫn bình tĩnh như cũ, hoàn toàn không có một chút chột dạ khi bị bắt quả tang.

“Ừ.”

Sự thản nhiên của người đàn ông khiến Lâm Dữ Hạc cứng họng mất hai giây: “... Tại sao anh lại lưu những thứ này?”

“Bọn họ nói khá hay, nên tôi lưu lại.” Lục Nan nói.

“...”

Lâm Dữ Hạc cạn lời.

Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, cậu cho rằng nhận thức của mình về ca ca đã thay đổi rất nhiều, nhưng dù vậy thì vẫn chưa đủ.

Hóa ra những bình luận như thế sẽ khiến ca ca vui vẻ sao?

Lâm Dữ Hạc không nhịn được mà nghĩ.

Vậy trước đây anh cũng đã nhìn thấy những lời dèm pha vô văn cứ trên mạng?

Liệu chúng có ảnh hưởng tới anh hay không?

Lâm Dữ Hạc nhìn chằm chằm vào Lục Nan, mãi đến khi Lục Nan đi tới hỏi cậu.

“Em sao thế?”

Lâm Dữ Hạc không quá quen với cảm giác nhìn thẳng vào mắt anh ở cự ly gần như thế này, ban đầu cậu định tránh ánh mắt đi, nhưng khi nhìn về phía đối phương, ánh mắt cậu như bị khóa chặt.

“Em cảm thấy...” Cậu lắp bắp nói: “Người khác nói nhiều như thế, nhưng hình như em chưa từng nói ra.”

Lục Nan nheo mắt, anh khẽ cúi đầu, nhìn cậu ở khoảng cách gần hơn.

“Nói gì cơ?”

Lâm Dữ Hạc hé môi, lời đã ra đến đầu môi lại bị sự ngại ngùng ngăn lại lại, khó phát ra thành tiếng.

Miệng cậu thật sự quá vụng về, mãi không nói nên lời, vậy nên chỉ có thể dùng phương thức trực tiếp nhất để biểu đạt.

Nóng quá.

Chênh lệch chiều cao giữa hai người là 12cm, cho dù Lục Nan đã cúi đầu, Lâm Dữ Hạc vẫn phải ngẩng đầu thật cao mới có thể hôn được anh.

Cơ thể cậu bất giác nghiêng về phía trước, cứ thế bất giác đưa cơ thể mình vào trong lồng ngực của anh, vậy nên người đàn ông chỉ cần đưa tay ra đã có thể ôm trọn vòng eo của cậu. Cánh tay hữu lực và vòng eo thon gọn xinh đẹp, khiến anh dễ dàng trói chặt cậu trong lòng mình.

“Ưm...!”

Sự chủ động của Lâm Dữ Hạc không kéo dài được quá hai giây, hoặc thậm chí là ít hơn, sau đó quyền chủ động đã bị người đàn ông cướp đi mất.

Bị công thành đoạt đất, không còn một chỗ trống nào.

Mỗi một ngóc ngách đều bị anh kiểm tra cẩn thận, cảm giác ấy tê dại đến mức khiến cơ thể cậu bất giác mềm nhũn, thiếu oxi khiến Lâm Dữ Hạc thật lâu sau mới nghe thấy tiếng chuông bên tai.

“Ca, ưm...”

Người đàn ông bá chiếm hô hấp của cậu không có chút ý định dừng lại, Lâm Dữ Hạc phải đẩy anh mãi mới đuổi được đối phương đi nghe điện thoại.

“... Chậc.”

Tuy người đàn ông đã thả cậu ra, nhưng sắc mặt vẫn rất u ám.

Là chuông điện thoại của Lục Nan, anh lấy điện thoại ấn nghe, giọng nói vô cùng trầm thấp.

“Có việc gì?”

Lâm Dữ Hạc chớp đôi mắt ướt át của mình, lòng thầm nghĩ.

Hung dữ thật đó.

Người bên kia đầu dây như thể cảm nhận được Lục Nan không vui, nói chuyện rất cẩn thận, giọng cũng cực kỳ nhỏ nhẹ.

Lâm Dữ Hạc cẩn thận nhích xa khỏi anh một chút, không muốn làm phiền anh làm việc.

Nhưng ánh mắt Lục Nan đã khóa chặt trên người Lâm Dữ Hạc, từ đầu đến cuối dính chặt trên bờ môi kiều diễm ướt át câu hồn của cậu.

Đột nhiên, anh vươn tay tới nắm chặt cằm của Lâm Dữ Hạc.

Lâm Dữ Hạc không kịp phản ứng lại đã bị anh cưỡng ép ngẩng đầu, môi cậu bị anh nặng nề cắn một cái.

“Ưm...!”

Lâm Dữ Hạc bị đau nhưng lại không dám phát ra tiếng, sợ người bên kia đầu dây cũng nghe thấy. Mắt cậu ầng ậc nước, chỉ thấy người đàn ông cắn mình xong, vẻ mặt mới miễn cưỡng dịu xuống đôi chút, cuối cùng cũng chịu cất lời nói chuyện với người bên kia.

Lâm Dữ Hạc cũng không thể oán trách.



Đây là do cậu chọc vào anh trước.

Cuộc gọi này kéo dài hơn mười phút, có thể nhìn ra chuyện họ thương lượng rất quan trọng. Lâm Dữ Hạc đợi anh gọi điện thoại xong, mới nói với anh về vấn đề cậu muốn hỏi khi nãy.

“Những tin tức trên mạng có ảnh hưởng đến anh không?”

“Không đâu.” Lục Nan rất dứt khoát trả lời cậu: “Còn giúp được rất nhiều việc là đằng khác.”

Cuộc gọi vừa rồi chính là báo cáo về chuyện này, dư luận tiêu cực về Lục Nan phần lớn là về phong cách làm việc lạnh lùng cứng nhắc của anh, mà hiển nhiên, những tin tức về chuyện tình lần này đã khiến hình tượng của anh tốt hơn rất nhiều.

Gọi điện thoại xong, Lục Nan cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, anh cúi đầu khẽ hôn lên vị trí môi bị mình cắn ban nãy, an ủi cậu.

“Lần này may mà nhờ có em.”

Lâm Dữ Hạc lại lắc đầu.

Đây là chuyện cậu nên làm từ sớm mới đúng. Vốn dĩ đây là nhiệm vụ cần làm sau khi đính hôn, nhưng vì Lục Nan muốn bảo vệ cậu nên mới trì hoãn tới hiện tại.

Chỉ có điều Lục tiên sinh không cho phép cậu lắc đầu phản đối. Người đàn ông vừa dịu dàng chưa được bao lâu, thấy cậu không nghe lời, anh lại nắm cằm cậu cắn một cái.

Lâm Dữ Hạc từ lâu đã biết.

Ca ca rất hung dữ.

Sự quan tâm của người ngoài dành cho bọn họ vẫn chưa dừng lại, tin tức nổi tiếng khắp các trang mạng vẫn giữ vững độ hot đó trong một khoảng thời gian dài.

Người quan tâm bọn họ càng nhiều, khả năng bị kỳ thị cũng sẽ càng lớn.

Tuy phần lớn mọi người đều vui vẻ đu CP, nhưng cũng có người chướng mắt bọn họ, vậy nên khó tránh khỏi xuất hiện những tiếng nói trái chiều.

Trong những báo cáo của Hương Giang, không thiếu nhất chính là tin tức giả về Lục Nan, ngoài những lời chỉ trích bịa đặt, những tờ báo lá cải cũng đưa ra những dự đoán ác ý dựa trên thực tế xảy ra. Ví dụ như Lục Nan có tiền đặt đồng hồ xa xỉ nhưng không mảy may quan tâm tới tình trạng Lục gia, lại ví dụ như hôn lễ của Lục Nan không có thành viên nào của Lục gia tham dự, rõ ràng là Lục Nan không tôn trọng trưởng bối,...

Đối với hôn sự của Lục Nan, đa số các bài báo đều bịa đặt khá nhiều. Thậm chí còn có không ít truyền thông đưa ra phân tích, nói Lục Nan cưới người đồng giới sẽ tuyệt hậu, chắc chắn Lục Nan sẽ kiếm cách có con để tranh đoạt quyền thừa kế Lục gia.

Những kênh truyền thông này thêu dệt, nói công tử hào môn sao có thể từ bỏ gia sản, chắc chắn là Lục Nan muốn học ông Lục, không định chỉ có một bạn đời.

Ông Lục có quan hệ hợp pháp với một vợ cả và hai vợ lẽ là vì chế độ hôn nhân trước khi được thay đổi, hiện tại luật pháp Hương Giang cũng quy định chế độ một vợ một chồng. Nhưng truyền thông vẫn tìm ra được lỗ hổng trong đó.

Bài báo nói, lần này Lục Nan chỉ đăng ký quan hệ hôn nhân ở Hương Giang, mà anh lại có hai quốc tịch, có thể tới một nước khác không nhanh nhạy về tin tức hôn nhân để cưởi vợ khác, tiếp tục sinh con với người khác giới.

Rất nhiều tin đồn có giới hạn mà người ta khó có thể tưởng tượng được, mà lan truyền nhiều thì sẽ có người tin là thật. Bởi vì hệ thống luật pháp ở Hương Giang khác với nội địa, sau khi được truyền vào trong nội địa, sẽ có người lấy những tin tức này làm căn cứ để tung tin quan hệ của hai người căn bản chỉ là trên danh nghĩa.

[Ly hôn đi, phải chia tài sản đó]

[Đùa chứ, sao thời đại này còn có người tin vào tình yêu vậy? Cười chết tôi mất]

[Này chắc là xào couple chứ gì, Mộc Hạc gì đó sắp debut rồi hả?]

Cùng với sự lan truyền ngày càng nhiều những tin tức từ Hương Giang, những phát ngôn như thế này cũng ngày càng nhiều. Còn có người đặc biệt chuyên thu thập những bức ảnh chụp màn hình có liên quan rồi đăng lên Weibo, tới nay đã có gần 4000 lượt share.

Nhưng không chờ thuyết âm mưu này được truyền ra, bỗng lại xuất hiện động thái mới.

Tài khoản có dấu tích V màu xanh với tên Thái Bình đăng một bức ảnh về bản thảo bằng chứ, với đề mục ngắn gọn rõ ràng---

“Thanh minh”

Nội dung thanh minh cũng không nhiều, chỉ đơn giản nói vào ba điểm.

1. Chủ tịch công ty Thái Bình – Lục tiên sinh có hộ tịch Yến Thành và chỉ có duy nhất một hộ tịch.

2. Chủ tài khoản Mộc Hạc là bạn đời của chủ tịch công ty Thái Bình, quan hệ hôn nhân của hai bên là thật, được bảo vệ bởi pháp luật Trung Quốc.

3. Bộ phận pháp vụ công ty Thái Bình sẽ chuẩn bị khởi tố đối với những người tung tin đồn vô căn cứ.

Tài khoản này được chứng nhận là tài khoản official của tập đoàn Thái Bình, không cập nhật quá nhiều, nội dung mới nhất được đăng từ nửa năm trước, lượt theo dõi cũng chỉ dừng ở mốc vài chục nghìn.

Những tập đoàn lớn đa lĩnh vực như vậy luôn luôn có rất nhiều tài khoản phụ trên các mạng xã hội, ví dụ như Bảo hiểm Thái Bình, Tài chính Thái Bình cũng như rất nhiều tài khoản nghiệp vụ khác của công ty, được lập để phục vụ và cung cấp thông tin chính thông tới những đối tượng theo dõi khác nhau, có không ít tài khoản phụ có nhiều follow hơn cả tài khoản của công ty tổng.

Nhưng nếu xét về mức quyền lực, chắc chắn tài khoản tổng của tập đoàn có uy tín cao nhất. Mà lần ra thông báo này, tập đoàn Thái Bình lại trực tiếp dùng tài khoản Thái Bình tổng để thanh minh, đủ cho thấy thái độ của họ về chuyện này.

Rất nhanh sau đó, động thái này đã được coi là “người trong cuộc đáp trả”, lượt bình luận cũng bắt đầu tăng lên chóng mặt.

[Đã có chuyện gì xảy ra?]

[Tốc độ đáp trả này cũng nhanh quá đó... Tui còn chưa kịp nhìn thấy tin đồn đã có đính chính bác bỏ tin đồn rồi?]

[Wow, đây là tài khoản của tổng công ty Thái Bình nhỉ?]

[Thanh minh cho vợ chắc chắn phải dùng tài khoản tổng! Hình như tui nhìn thấy một ma vương sủng vợ nha~]

[Hahaha, thật sự rất đáng mặt đàn ông nha! Cứng đấy!]

[Lần trước là thư luật sư, lần này là thanh minh, làm gì cũng có uy tín, đỉnh đỉnh đỉnh, lời lẽ hùng hồn cải chính tin đồn tiện thể show ân ái á á á]

Đối với những chuyện này, Lâm Dữ Hạc tạm thời vẫn chưa biết gì, cậu đang phải bận tới chỗ bác sĩ Tạ Minh Thâm làm kiểm tra.

Sau hơn nửa tháng, lần nữa tới phòng làm việc của bác sỹ đầy lạnh lẽo này, tâm thái của Lâm Dữ Hạc đã có sự thay đổi.

Lần này sau khi đánh giá bài kiểm tra bằng bảng biểu, bác sỹ Tạ Minh Thâm cũng nhận ra sự chuyển biến của cậu.

“Có vẻ trạng thái cháu gần đây không tồi.” Tạ Minh Thâm cười nói.

Lâm Dữ Hạc gật đầu, cẩn kính đáp: “Cảm ơn chú rất nhiều.”

Bệnh lý năm đó của mẹ cậu cũng là chú Tạ giúp tìm về.

Tạ Minh Thâm đương nhiên cũng rõ kỳ nghỉ đông lần này đã xảy ra những chuyện gì, ông chỉ cười cười, không đáp lời, chỉ tán gẫu với Lâm Dữ Hạc.

Hai người lại nói không ít chuyện liên quan với mẹ Lâm Dữ Hạc, bầu không khí cũng dần trở nên thoải mái hơn.

Mãi đến khi sắp kết thúc, Tạ Minh Thâm mới đột ngột nói với cậu vài câu.

“Ninh Ninh, chú làm bác sỹ tâm lý đã nhiều năm, có thể nói, bác sỹ tâm lý có sự khác biệt với những bác sỹ khác.”

“Ngoài những bệnh nhân có vấn đề về cơ thể sinh học cần dùng thuốc để chữa trị, thật ra bác sỹ tâm lý cần giúp bệnh nhân tìm ra vấn đề, cung cấp sự hỗ trợ nhiều hơn, mà cách giải quyết vấn đề thật sự chỉ có thể dựa vào chính người bệnh mà thôi.”

Lâm Dữ Hạc trầm mặc.



Cậu có thể hiểu được lời an ủi và khen ngợi của Tạ Minh Thâm.

Tạ Minh Thâm nói: “Mỗi người đều sẽ có áp lực, bệnh tâm lý chẳng qua cũng là do áp lực tích lũy tạo thành, nói cách khác, mỗi người đều có vấn đề về tâm lý, chỉ là khác ở mức độ nặng nhẹ mà thôi.”

“Không nhất thiết phải nghĩ chúng quá khó khăn, đôi khi điều khó giải quyết nhất không phải ở bản thân vấn đề mà là sự sợ hãi vấn đề.”

Lâm Dữ Hạc gật đầu.

Cậu im lặng trong giây lát, rồi bỗng nói: “Vậy chú cũng có vấn đề ư?”

Tạ Minh Thâm nhìn cậu hiền từ, giống như một trưởng bối đang nhìn con của mình.

“Mọi người, ai cũng có.”

Vậy nên có vấn đề cũng có thể làm bác sỹ ư.

Lâm Dữ Hạc trầm tư.

Sau khi rời khỏi viện nghiên cứu, lúc cậu về đến nhà đã là chạng vạng, ban đầu Lâm Dữ Hạc định buổi sáng tự đi tìm bác sỹ Tạ, nhưng Lục Nan không đồng ý mà anh nhất quyết tranh thủ thời gian nghỉ trưa để đi cùng cậu.

Lâm Dữ Hạc hiểu rõ, đó là vì trạng thái của cậu sau những lần tư vấn tâm lý trước đều không tốt mới khiến ca ca lo lắng tới hiện tại.

Bác sỹ Tạ nói, quá trình trị liệu tâm lý là bác sỹ giúp người bệnh tìm ra vấn đề. Lục Nan không phải bác sỹ, nhưng anh cũng giống như bác sỹ phát hiện ra nút thắt mà Lâm Dữ Hạc giấu sâu trong lòng, thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng không ý thức được điều này.

Thứ anh dùng không phải là kiến thức chuyên môn.

Mà là tình yêu và sự quan tâm.

Lâm Dữ Hạc suy nghĩ rất nhiều.

Nút thắt của cậu về mẹ đã sắp gỡ xong, nhưng cậu cũng hiểu rõ, bản thân cậu vẫn còn một nút thắt nghiêm trọng không kém, đó là chuyện liên quan tới ca ca.

- --- Đây chính là quan niệm tình yêu tiêu cực của cậu.

Lâm Dữ Hạc hy vọng cậu có thể tự giải quyết vấn đề này.

Cậu muốn bản thân có thể sớm yêu ca ca giống như điều ca ca đã làm.

Buổi tối trong thư phòng, Lâm Dữ Hạc cứ mãi tìm kiếm kiến thức lý luận về phương diện tình cảm, đến khi sắp đến giờ đi ngủ, cậu vẫn còn đang tìm kiếm thông tin trên Ipad.

Mãi đến khi cánh cửa phòng tắm bị kéo ra, Lâm Dữ Hạc mới ngẩng đầu.

Đúng lúc Lục Nan vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng.

Anh không mặc áo tắm.

Mùa xuân tới, tiết trời chuyển ấm, tuy hiện tại là mùa mặc áo lông vũ đối với Lâm Dữ Hạc, nhưng đối với Lục Nan thân thể cường tráng khỏe mạnh, hiện tại đã rất ấm.

Ấm đến mức tắm xong chỉ cần quấn một chiếc khăn tắm là đủ.

Vốn dĩ Lâm Dữ Hạc chỉ vô tình ngẩng đầu, nhưng ngay lập tức đã rơi vào trạng thái hoang mang. Ánh mắt của cậu bất giác dừng trên cơ bụng săn chắc hoàn hảo của người đàn ông, trên đường nét gập ghềnh của cơ bụng anh, không thể rời đi nổi.

Yết hầu Lâm Dữ Hạc không tự chủ được mà lăn xuống, cậu bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Lục Nan đương nhiên không bỏ qua điều này, anh tùy ý lau đầu, trong lúc đó, từng đường nét cơ thể anh lại càng trở nên rõ ràng.

Anh hỏi cậu: “Em sao thế?”

Lâm Dữ Hạc hơi do dự, nhưng nghĩ tới chuyện mình đã nghiên cứu cả một buổi tối, cậu vẫn đứng dậy đi về phía anh.

Trước đây cậu từng hỏi Lục Nan, tại sao không làm tới bước cuối cùng.

Lục Nan nói, sẽ đợi đến khi cậu chủ động.

Lâm Dữ Hạc muốn thử xem sao. (Editor: Aaaaaaaaaaaaaaaaa)

Cậu đi tới trước mặt Lục Nan, người đàn ông đã dừng lau tóc, rũ mắt nhìn cậu. Giọt nước chưa lau khô lăn dài trên làn da săn chắc của anh, rõ ràng là hơi nước ướt át, nhưng chỉ khiến người ta thấy nóng nực khô khan.

Vừa vặn ngực Lục Nan đối diện ngay trước mặt Lâm Dữ Hạc, cậu nhìn chằm chằm vào hình xăm con Hạc, sau đó giơ tay lên, khẽ chạm vào nó.

Bằng phẳng.

Là cảm giác chạm vào làn da săn chắc.

Vết thương nguy hiểm khi xưa đã bị thời gian ăn mòn, gần như không còn nhìn thấy vết khâu nữa.

Nó đã hoàn toàn được chữa khỏi.

Tiến xuống phía dưới con Hạc, chính là đường nét cơ bụng gập ghềnh. Trước đây Lâm Dữ Hạc đã từng nhìn kỹ nó khi không có ánh đèn, đêm tân hôn cậu đã sớm hết sức lực, về sau cho dù cơ thể ấm lên, cậu cũng đều là bị động.

Vậy nên đến nay Lâm Dữ Hạc mới phát hiện ra, ngoài cơ bắp, Lục Nan còn có tuyến nhân ngư tuyệt đẹp, từ khăn tắm mỏng manh đi xuống, nó đầy mê hoặc khiến người ta muốn chạm vào.

Đây chính là sự chủ động mà ca ca đã nói sẽ chờ đợi, Lâm Dữ quyết tâm thử một lần.

Vậy nên cậu không dừng tay, tiếp tục đi xuống.

Cảm giác ở tay càng ngày càng thoải mái.

Là cảm giác do chính tay sờ vào mới cảm nhận được, nó tuyệt vời đến mức chỉ tưởng tượng thôi không thể nào sánh bằng, đến nỗi lòng bàn tay trở nên lý trí hơn, thành thật vuốt ve nó, không muốn rời đi.

Đây là niềm vui vượt qua giới hạn mà Lâm Dữ Hạc tưởng tượng, là niềm vui bản năng nhất của con người.

Lâm Dữ Hạc mơ hồ cảm nhận được cậu đã chạm vào cái gì đó.

Cậm chăm chú cảm nhận, tiếp tục đi xuống.

Động tác bỗng bị đình chỉ.

Một bàn tay to lớn chặn lại cổ tay thanh mảnh của cậu, như bị mất khống chế nên lực độ mạnh hơn bình thường, khiến Lâm Dữ Hạc không khỏi run một cái.

Lúc này cậu mới lấy lại tinh thần, nghe thấy giọng nói trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông bên tai.

Sự nguy hiểm nồng nặc như giông bão sắp ập tới.

“Ninh Ninh, em đang làm gì vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.