*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
"Không hổ là ảnh đế." 
- 
"Đáng tiếc đồ ăn đều đã đổ hết." Tịch Thừa Quân nói. 
Nhưng giọng nói của anh đều không có vẻ gì là tiếc nuối cả. 
Người phụ nữ đứng bên cạnh Tưởng Phương Thành nhanh chóng nói: "Dì sẽ cho người đến nhà hàng..." 
Tịch Thừa Quân: "Không cần nữa." 
Trực tiếp đánh gãy lời nói của người phụ nữ ấy. 
Cha Tưởng ước gì anh đi luôn cho rồi, miễn cho tình huống ngày càng trở nên tồi tệ hơn. 
"Quên đi..." Cha Tưởng bất đắc dĩ nở nụ cười, "Bố biết con bận rộn, lần này trở về cũng không dễ dàng gì. Bố chỉ muốn con nghĩ rõ ràng, ai nên tin, ai không nên tin..." 
Cha Tưởng nói: "Con có thể đi rồi." 
Tịch Thừa Quân đứng lên. 
Bạch Khởi dĩ nhiên cũng đi theo anh. 
Mặc dù ham muốn ăn dưa vẫn đang sục sôi, nhưng Bạch Khởi không hề có chút luyến tiếc, cũng không chủ động hỏi Tịch Thừa Quân chuyện gì đang xảy ra. 
Hai người cùng nhau sóng vai ra ngoài. 
Tưởng Phương Thành nắm chặt tay, quay đầu đuổi theo. 
"Thằng bé... thằng bé đi tiễn anh hai nó." Cha Tưởng không mấy tự tin lên tiếng. 
Hàn Ti: "Ồ." 
Cũng chỉ cảm thấy có chuyện gì đó sai sai đang diễn ra. 
Gia đình họ Tưởng càng chột dạ càng tốt, tương lai tự nhiên sẽ không khống chế được mình! 
Sau khi ra khỏi cửa còn chưa đi được mấy bước, Tịch Thừa Quân đã nghe thấy tiếng gót chân đàng sau mình vang lên. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-cung-anh-de/169915/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.