*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu ấy là ba ba của tụi tôi.
-
Tịch Thừa Quân phát hiện chính mình đang ở trong một tình huống rất kỳ lạ.
Diễn xuất là chuyện đương nhiên như ăn cơm uống nước đối với anh, nhưng lần này anh cảm thấy không quá dễ dàng để nói ra câu thoại ấy.
Ánh mắt anh lóe lên, trong khoảnh khắc, cùng đôi mắt trong sáng và thuần khiết của Bạch Khởi gặp nhau.
Tịch Thừa Quân dừng lại, sau đó giơ tay lên, đặt tay lên lưng ghế phía sau Bạch Khởi, tay còn lại nhẹ nhàng đè trang sách trước mặt Bạch Khởi.
Anh trầm giọng hỏi: "Em muốn học thuộc bao nhiêu trang?"
Giọng nói của anh đã được cố ý đè xuống, không cao cũng không thấp, sẽ không quấy rầy người khác. Nhưng cũng vừa đủ để hai cặp vừa nói chuyện phiếm ban nãy nghe thấy rõ ràng.
Bàn kế bên vừa nghe thấy âm thanh, liền xuất hiện động tĩnh.
Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, nhưng vẫn có thể nghe được phần nào trong thư viện yên tĩnh.
Cô gái nói: "Giống như giọng của Tịch Thừa Quân thế..."
Bên này, Bạch Khởi nói: "331 trang."
Cô gái bàn kế bên:!
Giọng cô gái khe khẽ run lên: "Này thì tốt rồi, lại giống như giọng của Bạch Khởi..."
Bạch Khởi:?
Ồ, giọng nói của mình còn đặc biệt đến nỗi có thể vừa nghe là nhận biết được sao?
Tịch Thừa Quân trả lời: "Ừm."
Anh nói: "Vậy học đi, tôi ngồi cạnh xem em học. Nếu em muốn gì, cứ gọi tôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-cung-anh-de/1660811/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.