Văn Từ lại mơ một giấc mơ. 
Lần này cậu mơ về thời thơ ấu của mình và Trì Quan Yếm. 
Sự khác biệt là môi trường xung quanh cực kỳ xa lạ và cũng không phải là ký ức quen thuộc hồi nhỏ. 
Cậu ngồi bàn đầu nhìn Trì Quan Yếm đứng ở hành lang ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy tò mò. 
Tan học rồi nhưng người vẫn đứng bên ngoài, hoàng hôn nhuộm lên bóng dáng cậu bé có chút buồn bã, Văn Từ nhịn không được xách cặp chạy tới, chọc chọc cậu bé, cười hỏi: "Cậu không về nhà sao? Vậy có muốn theo tôi về nhà không?" 
Trì Quan Yếm không để ý tới cậu, tiếp tục đứng đó, mãi đến khi Văn Từ nắm tay kéo đi, cậu bé mới thấp giọng nói: "Cô giáo bảo tôi đứng phạt ở đây đến khi trời tối, nếu không thì ngày mai không cho đi học nữa." 
"Tại sao lại phạt cậu? Cậu làm sai gì à?" Văn Từ nghiêng đầu hỏi. 
"Không có." Trì Quan Yếm lắc đầu, "Tôi không làm sai gì cả!" 
"Tôi tin cậu. " Văn Từ nói. 
Trì Quan Yếm quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đen láy sáng lên một chút, không xác định hỏi: "Cậu tin tôi sao?" 
"Đương nhiên rồi! Cậu đẹp trai như vậy chắc chắn sẽ không nói dối. Cô giáo đó nhất định là một giáo viên xấu, phạt học sinh đứng lâu như vậy. Cậu về mách với ba mẹ cậu, để ba mẹ cậu đòi lại công bằng cho cậu!" 
"Tôi không có ba mẹ." Trì Quan Yếm cụp mắt xuống, vẻ mặt kinh ngạc bị thay thế bằng sự cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thieu-gia-that-tro-ve-thieu-gia-gia-bo-chay-suot-dem/3390176/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.