Chương trước
Chương sau
"Được." Trì Quan Yếm cười nói.

"Hay là thôi đi." Văn Từ nghĩ tới cái gì, lắc đầu, khuôn mặt thanh tú trắng nõn bởi vì nhuộm một tầng đỏ hồng mà càng thêm nổi lên, "Anh đừng nói cho em biết."

"Vậy rốt cuộc là nói hay không nói đây?" Trì Quan Yếm đến gần, hơi thở hổn hển phả lên mặt cậu.

Văn Từ nhìn vào mắt anh, lông mi điên cuồng run rẩy, "Anh đừng nói!"

Cậu tránh né hơi thở của Trì Quan Yếm, chạy về phía trước như trốn chạy, không để ý mình đã làm rơi mất một bức ảnh.

Trì Quan Yếm tiến lên vài bước, vừa định nhặt bức ảnh lên, thì có một cánh tay đã nhặt bức ảnh lên trước anh một bước.

"Ảnh của ai vậy?" Người đàn ông đeo khẩu trang vô thức hô một tiếng, sau đó chú ý tới Trì Quan Yếm, nhíu mày, không chắc chắn hỏi: "Là của anh sao?"

Anh ta nhìn lướt qua bức ảnh, nhanh chóng nhận ra người trong bức ảnh là Văn Từ và người đàn ông trước mặt, hơi sững sờ.

Văn Từ cũng đang ở đây?

Anh ta nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm kiếm Văn Từ, nhưng nhìn xung quanh vẫn không thấy khuôn mặt quen thuộc nào cả.

Giây tiếp theo, bức ảnh bị lấy mất, người trước mặt bỏ đi với vẻ mặt vô cảm, khác hẳn với nụ cười dịu dàng trên bức ảnh.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Thẩm Hà Nhứ cau mày, luôn có cảm giác rất quen mắt, nhưng không thể nhớ ra mình đã gặp qua người đó ở đâu.

Anh ta đi đến bên cạnh ngồi xuống, mở điện thoại lên tìm ảnh của Văn Thanh, dùng ngón tay xoa nhẹ lên màn hình, sau đó cảm thấy hành vi của bản thân thật buồn cười, như một tên bi.n thái vậy, nên không nhịn được mà bỏ điện thoại xuống.

Thật kỳ lạ, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ tò mò về một người như vậy.

Có người âm thầm đến hỏi Thẩm Hà Nhứ, "Xin chào, anh có phải là Thẩm Hà Nhứ không? Em, em rất thích anh, anh có thể ký tên cho em được không? Em là fan của anh đó."

Cô gái mỉm cười, lấy ra một cuốn sổ và cây viết, nhìn Thẩm Hà Nhứ đầy mong đợi.

Một người đến, hai người tới, trong nháy mắt liền có mười mấy người vây quanh Thẩm Hà Nhứ.

Thẩm Hà Nhứ không biết tại sao bản thân đeo khẩu trang, không nói gì mà vẫn bị người khác nhận ra, vừa lách ra vừa lạnh lùng giải thích: "Không phải, các cô nhận nhầm rồi, tôi không phải Thẩm Hà Nhứ."

Sau khi lách được ra ngoài, anh ta chạy thẳng về phía trước và biến mất trong nháy mắt.

Khi những người xung quanh nghe thấy giọng nói không giống với giọng của Thẩm Hà Nhứ, cũng không dám tiếp tục đuổi theo anh ta nữa.

*

Khi kẹo đường trong tay Văn Từ sắp tan ra thì đã bị ăn hết.

Cây kẹo trong tay Trì Quan Yếm vẫn chưa động vào, sau khi bị Văn Từ thúc một cái, anh mới cắn một miếng.

"Ăn ngon không?" Văn Từ hỏi.

Trì Quan Yếm gật đầu.

Văn Từ cong mắt cười, nhìn thấy thành phố trò chơi trước mặt, một đám người túm tụm lại gắp búp bê, cậu không khỏi nổi lên hứng thú, mua một ít xu trò chơi rồi đứng trước máy gắp chim cánh cụt chơi thử.

Sau mười lần thất bại thì cậu muốn bỏ cuộc, nhưng nhìn mấy chú chim cánh cụt vừa mập mạp vừa đáng yêu kia, cậu thực sự rất muốn có nên cầm tiền xu nhìn Trì Quan Yếm, "Anh biết chơi cái này không?"

"Biết một chút." Trì Quan Yếm đáp một tiếng, "Để anh thử xem."

Anh bỏ hai đồng xu vào, canh góc độ rồi ấn vào nút gắp.

Văn Từ nhìn con chim cánh cụt bị máy gắp lên, đung đưa đung đưa suýt rơi xuống mà muốn rớt tim ra ngoài, không ngờ cuối cùng nó lại không rơi xuống, gắp được thành công.

Cậu sửng sốt một chút, còn có chút chưa kịp phản ứng, "Gắp được rồi?"



"Gắp được rồi." Trì Quan Yếm hơi cúi xuống, nhặt con chim cánh cụt đặt vào trong vòng tay của Văn Từ, "Còn muốn không?

Văn Từ cười toe toét, siết chặt tay ôm chim cánh cụt nói: "Có! Không ngờ lại gắp được nhanh như vậy, anh thật lợi hại!"

Trì Quan Yếm không dừng lại, tiếp tục gắp.

Anh liên tiếp ba con, thu hút vài đứa trẻ bên cạnh cùng vây xem.

"Trì Quan Yếm, con này con này." Văn Từ chỉ vào con thỏ hồng trong máy bên cạnh, "Bắt con này đi, con này cũng đáng yêu."

"Người lớn cũng thích búp bê sao?" Đám nhỏ vây xem nhìn búp bê trong tay Văn Từ, ánh mắt phát sáng.

"Người lớn là trẻ con đã trưởng thành." Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của bọn nhỏ, Văn Từ tặng cho chúng hai con chim cánh cụt.

Những đứa trẻ khác không có cũng đưa tay ra hỏi: "Cho em một con, cho em một con."

"Em cũng muốn có, em cũng muốn có."

"Cho em nữa."

"..."

Văn Từ bị bảy đứa trẻ vây quanh làm cho không nhúc nhích được, cậu đành phải dỗ dành bọn chúng, đợi Trì Quan Yếm gắp được liền đưa con thỏ cho bọn nó.

Nửa tiếng sau, Văn Từ cầm trong tay con búp bê chuột túi, còn chưa phản ứng kịp, liền hỏi Trì Quan Yếm, "Anh hay chơi gắp thú à?"

"Không có, đây là lần đầu tiên." Trì Quan Yếm nói.

"Lần đầu tiên." Văn Từ nhìn tay của mình, nắm lấy tay Trì Quan Yếm so sánh một hồi, nghiêm túc nói, "Em thấy tay của chúng ta cũng giống nhau, tại sao em không gắp được, mà anh lại gắp được dễ như vậy... Chẳng lẽ em là đồ tay phế trong truyền thuyết sao? "

Trì Quan Yếm bị cậu làm cho buồn cười đến mức không nhịn được, đưa tay lên xoa xoa tóc cậu, "Không phải. Lần sau muốn thì nói cho anh biết, anh sẽ bắt cho em."

Khi cả hai rời khu ẩm thực, bởi vì vẻ ngoài nổi bật và đống búp bê nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý, có người còn tưởng họ là người nổi tiếng trên mạng nên xin chụp ảnh chung nhưng bị Văn Từ từ chối một cách lịch sự.

Văn Từ và Trì Quan Yếm sau khi ăn cơm xong thì về nhà, trước khi chia tay nghĩ đến gì đó, cậu quay đầu lại cười với Trì Quan Yếm: "Ngày mốt là sinh nhật của mẹ em, anh có tham dự không?"

Trì Quan Yếm nhìn cậu: "Em muốn anh đi không?"

"Em muốn dẫn anh về ra mắt ba mẹ em."

Trì Quan Yếm sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ: "Được."

Văn Từ bước vào thang máy với một đống búp bê trên tay, trước khi cửa thang máy đóng lại, cậu giơ tay của con búp bê lên vẫy tay với Trì Quan Yếm, "Ngày mốt gặp nhé."

Ngồi vào trong xe, Trì Quan Yếm không khỏi cười nhẹ.

Chuông điện thoại vang lên, Trì Quan Yếm vừa kết nối liền nhấn loa ngoài, "Tìm được chưa?"

"Vừa mở miệng đã hỏi tôi tìm được người chưa, cậu không hỏi cái gì khác được hả." La Minh Do tặc lưỡi hai lần, "Tìm được chút đầu mối, nhưng cũng không chắc chắn lắm, tôi phải tự mình đi xem sao. Nhưng mà tôi tò mò chuyện này, hai người mà cậu đang tìm có liên quan gì đến cậu không? "

"Có." Trì Quan Yếm nhìn thang máy, vừa lúc thang máy dừng lại, Văn Từ chắc là đã ra khỏi thang máy về nhà rồi, anh lại nói: "Anh đi kiểm tra xem. Phí đi lại sẽ trả gấp ba lần cho anh."

La Minh Do vốn dĩ muốn nói trả gấp đôi, nhưng khi nghe thấy gấp ba liền sửng sốt, wow môt tiếng, "Xem ra hai người đó rất quan trọng với cậu nhỉ, trả cho tôi gấp ba luôn. Tôi biết rồi, tìm được manh mối chính xác sẽ gọi cho cậu sau. Tò mò thêm câu cuối cùng thôi, có quan hệ gì vậy? "

Trì Quan Yếm cũng không giấu giếm: "Là ba mẹ vợ tương lai của tôi."

La Minh Do: "...?"

*

Vào ngày sinh nhật của mẹ Văn, Văn Từ đến nhà họ Văn trước.

Khi cậu đến nơi, trong biệt thự của nhà họ Văn đã có rất nhiều người, Văn Từ vừa bước vào vừa gửi cho Trì Quan Yếm một tin nhắn, "Em đến rồi."



Trì Quan Yếm: "Được rồi, anh khoảng mười phút nữa sẽ đến."

Văn Từ gửi một biểu tượng cảm xúc trả lời: "Không sao đâu, đừng vội, xử lý mọi việc xong rồi hãy tới."

Cậu cất điện thoại di động đi, trong nháy mắt nhìn thấy Văn Thanh đang nói chuyện với ai đó.

Sự xuất hiện của Văn Từ khiến bầu không khí hơi ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều tránh đi, không thèm nói chuyện với Văn Thanh nữa, cũng mặc kệ Văn Từ.

Khung cảnh im lặng đến kỳ lạ, mọi người đều bí mật nhìn hai người họ, chờ đợi màn kịch vui khai mạc, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là họ không hề cảm nhận được sự thù địch giữa Văn Từ và Văn Thanh.

Văn Từ đặt món quà vào khu vực quà tặng, đi tới bên cạnh cầm ly nước trái cây lên uống, mặc kệ những ánh mắt dò xét của những người đó.

"Anh đến rồi." Bước chân dừng lại bên cạnh, Văn Thanh cong mắt mỉm cười, "Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới, không ngờ anh lại tới."

Văn Từ nhấp một ngụm nước trái cây, coi hắn như không khí, cũng không có đáp lại lời hắn, nhìn thấy Lý Thạnh Thừa đi tới liền cười chào hỏi.

"Cậu tới khi nào thế? Mình tìm cậu cả nửa ngày." Lý Thạnh Thừa đẩy Văn Thanh ra, nháy mắt với Văn Từ, "Vị kia nhà cậu không tới sao?"

Văn Thanh bị cậu ta đẩy suýt chút nữa té ngã, khi đứng vững lại thì tức giận nói: "Lý Thạnh Thừa, anh không thấy tôi đang đứng ở chỗ này sao?"

"Thực xin lỗi, tôi không thấy thật." Lý Thạnh Thừa vẻ mặt hối lỗi.

"Anh rõ ràng cố ý." Văn Thanh chế nhạo, "Còn ở đó giả bộ."

"Đừng đổ oan cho tôi, tôi thật sự không nhìn thấy cậu." Lý Thạnh Thừa vội vàng nói, "Tôi có giả bộ gì đâu? Ngược lại là cậu, tại sao lại cố chấp đổ oan cho tôi trước mặt nhiều người như vậy?"

"Anh..." Văn Thanh tức đến bật cười, sợ mình còn ở lại nữa thì sẽ không nhịn được đánh nhau với Lý Thạnh Thừa mất, trừng mắt nhìn Văn Từ rồi xoay người rời đi.

"Thế nào?" Lý Thạnh Thừa cười khẩy "hehe", "Mới tới đây mình đã nghe thấy cậu ta đang bôi nhọ anh với người khác, còn nói tôi giả bộ, chả có ai giả bộ hơn được cậu ta. Ra vẻ đáng thương nói ra mấy lời khiến người ta hiểu lầm, hừ. "

"Làm tốt lắm." Văn Từ cụng ly với cậu ta, cười nói, "Mẹ mình đâu?

"Vẫn chưa ra khỏi phòng. Mình nghĩ hôm nay Văn Thanh sẽ gây chuyện, cậu nên cẩn thận." Lý Thạnh Thừa hạ giọng nói.

"Mình không sợ." Văn Từ lắc đầu, hoàn toàn không quan tâm đến Văn Thanh, "Cậu ta không làm được trò mèo gì đâu."

"Vậy thì tốt." Lý Thạnh Thừa gắp một miếng bánh ăn, "Trì Quan Yếm có tới không? Mình còn tưởng anh ấy sẽ đi cùng với cậu."

"Anh ấy đang giải quyết công việc nên mình tới trước." Văn Từ nói, ánh mắt rơi vào Văn Thanh đang nói chuyện với người khác, trong đầu hiện lên nội dung cuốn nhật ký, ngón tay gõ nhẹ vào thân cốc.

Nếu cậu nói với ba mẹ Văn rằng trong cơ thể Văn Thanh có hai linh hồn, xác suất bọn họ tin tưởng là bao nhiêu?.

||||| Truyện đề cử: Bé Chanh Siêu Chua |||||

Ba Văn bước xuống lầu chào hỏi mọi người, nhìn thoáng qua Văn Từ, liền đi về phía Văn Từ.

Văn Thanh vốn dĩ muốn nói chuyện với ông ấy lại bị phớt lờ, nhìn bóng dáng ba Văn đi về phía Văn Từ, hốc mắt hắn nứt toác ra.

Nói gì mà sẽ không phân biệt đối xử, không phải vẫn quan tâm đến đồ giả Văn Từ hơn hàng thật là hắn sao.

"Con đến là tốt rồi." Ba Văn đứng trước mặt Văn Từ vỗ vỗ vai Văn Từ, "Mẹ con tưởng con sẽ không tới nên giục ba gọi cho con, thấy con đến là ba yên tâm rồi. Lúc trước là ba sai, mong con đừng để tâm. Ba xin lỗi con, con trai. "

"Không cần đâu ạ." Văn Từ lắc đầu nói: "Con biết ba là vì lo lắng cho con."

Ba Văn thở dài, bỗng nhiên nghe thấy Văn Từ nói: "Ba, có bao giờ ba nghĩ rằng Văn Thanh không phải Văn Thanh thật? Mà là người khác không?"

Lời nói của cậu làm cho ba Văn nhớ đến những gì Văn Thanh nói với mình lúc trước, không ngờ Văn Từ lại nghi ngờ Văn Thanh là giả, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Ông muốn nói rằng Văn Từ ăn nói vô lý, nhưng lại sợ giọng điệu của mình quá nặng nề, qua một lúc sau mới hỏi Văn Từ: "Tại sao con lại nghi ngờ A Thanh là giả? Trước khi nó về nhà, mẹ con với ba đã đưa nó đến bệnh viện để kiểm tra quan hệ cha con. A Từ, lời này con đừng nói lại với A Thanh, nó đã đáng thương lắm rồi, con đừng làm tổn thương nó nữa."

"Trước đó con có đến thành phố H một chuyến, gặp người từng tiếp xúc với Văn Thanh trước đây. Người đó nói Văn Thanh trước đây tuy ít nói, nhưng không rụt rè như Văn Thanh của bây giờ. Em ấy đã hoàn toàn thay đổi." Văn Từ cúi đầu nhìn ly nước trái cây trong ly, lắc lư, "Tại sao ba mẹ lại cảm thấy Văn Thanh rất đáng thương?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.