Edit+beta: Mẫn Nguyệt.
Nước biển xộc vào xoang mũi, Văn Từ bắt đầu giãy giụa.
Cậu biết bơi, nhưng cơ thể cứ như đang bị một sợi dây thừng trong suốt quấn chặt lấy, nó điên cuồng kéo cậu xuống sâu hơn, chỉ trong nháy mắt, nước biển hoàn toàn nhấn chìm cậu.
Cảm giác nghẹt thở truyền đến, ý thức Văn Từ bắt đầu mơ hồ, cậu dần dần mất hết sức lực, ngay lúc nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện ra chuyện đã xảy ra hai mươi hai năm trước, tiếp sau đó là những chuyện chưa từng xảy ra.
Nó vụt qua nhanh như một cuộn phim được tăng tốc độ chiếu vậy, kết cục của đoạn phim đó, cậu bị bệnh hết.
Dạo này đèn kéo quân còn có tác dụng bù thêm tuổi già cơ à.
Trước khi mất đi ý thức, Văn Từ có cảm giác cổ tay mình bị một bàn tay gắt gao siết chặt.
Bên bờ biển, người đàn ông ôm Văn Từ đặt xuống một bên, thấp giọng gọi một câu, sau khi không nhận được câu trả lời, anh khom lưng, hô hấp nhân tạo cho cậu.
Văn Từ ho sặc sụa, nôn nước biển ra, mơ màng mở mắt.
Cậu chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ không rõ, cùng với một đôi mắt thâm trầm như biển khơi sâu không thấy đáy.
Văn Từ đưa tay kéo ống tay áo của người nọ, yếu ớt mở miệng: "...".
Giọng nói kia quá mơ hồ, người đó không nghe rõ cậu đang nói gì cả, người đàn ông cúi người ghé vào tai Văn Từ, cuối cùng cũng nghe rõ lời cậu nói: "Cảm... cảm ơn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thieu-gia-that-tro-ve-thieu-gia-gia-bo-chay-suot-dem/3390105/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.