Những người quen Tống Kiến An đều nói đầu óc cậu ta thiếu mất một sợi gân, hồi nhỏ ở cùng Giang Tuyết, trong đầu cậu ta chỉ có học. Sau này nhận lại gia đình họ Tống, hoàn cảnh xung quanh trở nên phức tạp, lòng người khó đoán, trong đầu cậu ta vẫn chỉ có học.
Tống Bác một lòng chỉ muốn nịnh hót kẻ quyền thế, nhưng con trai ông ta là Giang Thời lại là một kẻ khác biệt, sau này lại thêm một Tống Kiến An, cậu ta thường đeo cặp kính gọng đen, tướng mạo bình thường, tính tình khù khờ, trông có vẻ dễ bắt nạt, nhưng tính cách lại còn khó chiều hơn cả Giang Thời.
"Thiếu gia thật giả" từng có thời gian trở thành trò cười cho mọi người, vị thiếu gia cao cao tại thượng ngày nào về quê làm nông dân họ cũng cười, bây giờ vị thiếu gia thật lại toát ra vẻ quê mùa lạc lõng họ cũng cười.
Không phải không có người cố tình châm ngòi ly gián quan hệ giữa cậu ta và Giang Thời ngay trước mặt Tống Kiến An, nhưng Tống Kiến An coi như không nghe thấy, việc mình mình làm.
Trương Trì là người đầu tiên thắc mắc, chạy đến hỏi cậu ta tại sao.
Tống Kiến An vuốt phẳng tờ đề thi trên bàn:“Bọn họ nhầm lẫn giữa mâu thuẫn chủ yếu và mâu thuẫn thứ yếu. Quan hệ giữa tôi và Giang Thời cùng lắm chỉ là mâu thuẫn thứ yếu, quan hệ giữa Tống Bác và những người khác mới là mâu thuẫn chủ yếu. Vì Tống Bác không làm gì, nên những người này mới dám nghênh ngang khiêu khích trước mặt tôi. Gốc rễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thieu-gia-gia-ve-thon/4693947/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.