Chỗ chơi của bọn trẻ con cũng chỉ có mấy nơi. Giang Thời dẫn Trình Dã đến dưới gốc cây đa, cái bánh Giang Tuyết đưa đã bị cậu gặm mất một miếng, đi được mấy phút mới sực nhớ ra là bánh cho Trình Dã.
Cậu lấy bánh ra nhét vào lòng hắn: “Mẹ tôi bảo tôi đưa cho cậu. Vừa nãy ở cửa nhà cậu tôi nhìn thấy hết rồi, bố cậu đang đánh cậu.”
Bàn tay đang cầm bánh của Trình Dã khựng lại, hắn quay đầu nhìn sang Giang Thời.
Giang Thời nói: “Bố cậu lạ thật đấy, nếu không muốn cậu chơi ở nhà tôi, sao hôm qua lúc bố tôi đến ông ấy lại đồng ý?”
Trình Dã im lặng, vết thương trên lưng co kéo, đau rát. Rõ ràng hắn đã quen với chuyện này từ lâu, nhưng không hiểu sao giây phút này, những vết thương vốn quá quen thuộc trên người bỗng trở nên khó mà chịu đựng nổi.
Lần đầu tiên, hắn dấy lên khao khát được giãi bày: “Em trai tôi đã nói dối.”
Giang Thời nhìn hắn.
“Hôm qua lúc bố anh đến, chỉ có em trai tôi ở nhà. Bố anh đã nói với nó, nhưng nó không nói lại với bố tôi.”
Thế nên sáng nay hắn vừa về đã bị Trình Kiến Bân đánh.
Giang Thời "xì" một tiếng: “Trình Tung cũng xấu xa quá.”
Cái bánh cầm trong tay vẫn còn hơi ấm, Trình Dã không nhịn được mà xoa xoa:“Anh tin lời tôi nói à?”
Giang Thời vỗ vỗ bộ quần áo trong lòng:“Đương nhiên là tin cậu rồi, chúng ta là… là…” Cậu khựng mất hai giây mới nghĩ ra từ để diễn tả: “Chúng ta là bạn bè có giao tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thieu-gia-gia-ve-thon/4693945/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.