Dù là vậy thì Cận Nghiêu dường như vẫn chưa hết giận.
Nhưng Triều Từ vẫn rất chịu khó chạy qua chỗ hắn.
Cậu cảm thấy nhân vật thần tiên giống như Cận Nghiêu nhất định là thích phong nhã.
Thế là cậu thu thập danh họa cổ vật khắp nơi, dăm ba bữa lại đi tìm Cận Nghiêu giống như hiến vật quý.
Ví dụ như có lần cậu có được một bộ cờ được chế tạo từ noãn ngọc, Triều Từ còn đặc biệt tìm người dạy cậu đánh cờ mấy ngày, sau đó háo hức đi tìm Cận Nghiêu. Dâng hiến bộ cờ này lên, còn quấn lấy đối phương đòi đánh cờ.
Kết quả đương nhiên là không cần nói chi nhiều, Triều Từ cứ đánh là thua, sau cùng thua quá dẩu môi không vui nói: "A Nghiêu, ngươi không nhường ta."
Cận Nghiêu nhướng mày. Nghĩ đến việc Triều Từ là người bình thường, hắn đã nhường tám phần rồi. Nhưng dù là vậy, đối mặt với loại tuyển thủ lâm thời ôm chân Phật học đánh cờ mới được vài ngày như Triều Từ, hắn thực sự là thua không nổi.
"Đánh cờ không rành, phẩm chất của người chơi cờ cũng không ổn." Cận Nghiêu lười thuận theo Triều Từ, hắn lại cầm một quân cờ lên và hạ xuống bàn cờ.
Lại thêm một trận cờ lấy sự sa sút của Triều Từ làm kết thúc.
"Ta không cần biết, A Nghiêu ngươi phải bồi thường cho ta!" Triều Từ thấy mình lại thua thì ồn ào nói: "Ta mới học được mấy ngày đâu."
"Bồi thường kiểu gì?" Cận Nghiêu đầu cũng không ngẩng, thuận miệng hỏi.
"Thì phạt A Nghiêu ngươi không được giận ta nữa!" Triều Từ nói.
Cận Nghiêu nghe vậy thì sửng sốt.
Lúc sau hắn nở một nụ cười nhạt, không rõ là vui vẻ hay là cảm thấy buồn cười.
"Người cùng với những thị thiếp kia...có chung chăn chối bao giờ chưa?" Cận Nghiêu hỏi cậu.
Ngày thành hôn đó, tiểu tử này rõ ràng là cái gì cũng không biết, lóng ngóng non nớt. Nhưng điều này lại mâu thuẫn với chuyện cậu có một đống thị thiếp... Hắn muốn biết rốt cuộc là người này đùa bỡn hắn hay là có nguyên nhân nào khác.
"Chung chăn gối?" Má Triều Từ dần dần nóng lên, "Có nghĩa là cùng bọn họ, cùng bọn họ..."
"Có, hay là chưa?" Cận Nghiêu nhìn cậu, trầm giọng hỏi.
"Sao có thể? Ta lại không thích bọn họ." Hai má Triều Từ đã đỏ phừng phực, hoảng loạn xua tay.
"Bọn họ, bọn họ lớn lên xinh đẹp." Triều Từ lúng túng nói.
"Ngươi thành hôn với ta cũng là vì ta lớn lên đẹp, vậy ngươi cũng không thích ta?" Ngữ khí của Cận Nghiêu càng lúc càng chậm rãi trầm thấp.
"Không phải không phải." Triều Từ vội vàng giải thích, "Ta thích A Nghiêu mà. Bọn họ nói nam nhân phải tam thê tứ thiếp, lúc trước còn lấy đó để cười nhạo ta. Nên ta tìm người, tìm những cô gái gia thế trong sạch..."
Năm ngoái cậu mười sáu tuổi, tuổi này ở cổ đại không thể coi là nhỏ, đặt biệt là ở thời loạn lạc, nam nhân mười sáu tuổi đa số đều có con cả rồi. Ngay cả khai trai cậu còn chưa khai, đám bạn xấu kia thường vì thế mà chế nhạo cậu. Cậu tức lên liền kiếm người tìm một vài cô gái nạp vào hậu viện.
Từ đó về sau cậu nhìn thấy cô gái nào lớn lên xinh đẹp lại có thân thế thê thảm cũng sẽ nạp vào viện, dù sao Triều phủ lại không phải là nuôi không nổi, một đám mỹ nhân ở hậu viện nhìn cảnh đẹp ý vui biết bao nha!
"Vậy ngươi có từng ngủ chung với bọn họ chưa? Giống hôm chúng ta thành thân ấy?"
Triều Từ lắc đầu: "Không có không có! Ta chỉ thích mình A Nghiêu!"
"Ngươi không giải tán bọn họ thì thôi, nhưng về sau không được đi gặp bọn họ nữa." Cận Nghiêu nói, "Làm được thì ta không giận ngươi nữa."
Triều Từ điên cuồng gật đầu.
Nụ cười trên môi Cận Nghiêu dường như đã trở nên chân thật hơn một chút.
Hắn vốn không cho rằng mình đã tức giận, mặc kệ tiểu tử này là đa tình hay ngây thơ, thật sự không có liên quan gì quá lớn với hắn.
Vốn nghĩ rằng, thay vì phí thời gian với cậu, không bằng nhanh chóng thoát khỏi tình kiếp này.
Nhưng nếu tiểu tử này đã nhắc rồi thì hắn cũng thuận miệng hỏi một câu.
Ngờ đâu kết quả lại khác với điều mà hắn nghĩ nhiều như vậy.
Tuy rằng không nói được là vì sao, nhưng cảm xúc của Cận Nghiêu đúng là đã tốt hơn nhiều.
...
Bắc Cảnh Thập Nhất Châu, tuy gọi là châu, kì thực là lấy châu làm danh nghĩa, điều hành như quốc gia.
Từng có một vị bá chủ thống nhất Bắc Cảnh, nhưng hậu đại bất tài, lãnh thổ lại quá lớn, sau trăm năm liền sụp đổ. Các châu tự lập vương, hoàng thất hữu danh vô thực.
Lại thêm mấy trăm năm, các châu không ngừng mâu thuẫn, chiến tranh nổi lên tứ phía, hoàng thất trải qua một đợt chiến dịch, hoàn toàn bị hủy diệt.
Trăm năm nay, Yêu Ma Cảnh xao động, thế là nhân gian ngày càng trở nên hỗn loạn.
Phân tranh trăm năm này đã lên tới đỉnh điểm, chiến hỏa lan tràn, loạn thế như vậy, mạng người như cỏ rác.
Nhưng ở Triều gia, đều ngăn cách với tất cả những chuyện này. Tiểu thiếu gia không rành thế sự nọ mỗi ngày chỉ biết quấn theo người trong lòng, nghĩ cách khiến người thương vui vẻ, không thì là đi chơi đùa khắp nơi cùng đám bạn xấu, hết rồi.
Nhưng cứ phát triển theo chiều hướng này thì rốt cuộc sự thịnh vượng trên bề mặt sẽ không chịu nổi một kích.
Sau khi Cận Nghiêu cùng Triều Từ thành hôn được nửa năm, Thượng Hoa Châu tấn công Tấn Vân Châu, Tấn Vân Châu phái ba mươi vạn đại quân, lại chiêu mộ thêm mười vạn binh ở dân gian.
Triều gia thân là thế gia. Mấy trăm năm nay Châu chủ đã đổi mấy họ, nhưng thế gia căn cơ sâu dày, sừng sững không ngã. Dù Châu chủ có thay triều hoán đại như thế nào đi nữa thì vẫn phải lấy lễ đối đãi với thế gia.
Triều Từ vốn cũng nghĩ là vậy.
Nhưng huynh trưởng lại từ biệt với cậu, huynh ấy phải theo quân tham chiến.
Triều Từ không hiểu, cũng không muốn huynh trưởng đi. Mấy ngày đó cậu không đi quấn Cận Nghiêu nữa, mà ngày ngày chỉ đi theo Triều Quyết với đủ loại thuyết phục vờ đáng thương, mong huynh trưởng mình có thể vứt bỏ cái ý định đó đi.
Theo cậu thấy, bọn họ cứ ở yên tại chủ thành, cho dù Thượng Hoa Châu có đánh vào được đây thì cũng sẽ không làm gì được bọn họ. Nhưng nếu đi biên cảnh thì đúng thật sự là cửu tử nhất sinh.
Lão cha thấy cậu quấy huynh trưởng như thế liền đặc biệt kêu cậu qua chỗ ông để miễn cho cậu lại đi làm phiền Triều Quyết.
Thời điểm Triều Quyết theo quân đã gần kề, việc cần chuẩn bị rất nhiều, Triều Từ đi theo chỉ càng thêm phiền.
Không thuyết phục được huynh trưởng, Triều Từ liền quay qua chơi xấu cha già.
Biên cảnh nguy hiểm như vậy, con không khuyên được thì thôi đi, người là cha, sao không khuyên huynh ấy một chút? Chê nhiều con quá?
Cha già không biết phải làm sao.
Sự huy hoàng của thế gia suy cho cùng là bèo không rễ. Thời thế loạn lạc, các phe chuẩn bị xé rách mặt nạ, hiện nay có binh quyền trong tay mới là thật, nay đã không bằng xưa.
Triều Quyết muốn ra chiến trường đánh một trận để mở một lối thoát, tuy ông vô cùng không nỡ...nhưng một khi tổ chim bị lật, tất cả trứng của nó sẽ bị vỡ, giờ ông không có nỡ cũng phải nhịn.
Mặc kệ Triều Từ có hiểu hay không, Triều Quyết vẫn ra chiến trường.
Nhưng tiền tuyến liên tục chiến bại, một năm sau Triều Quyết đoạn tin tức, không biết là còn sống hay đã chết.
Lại qua thêm hơn một tháng, đại quân tiến đánh chủ thành.
Đó là một đêm cực kỳ hỗn loạn. Đại quân giết vào chủ thành, thành bắc nổi lên ánh lửa, người trong phủ đều đã chạy sạch, nơi nơi đều là tiếng kêu khóc. Cha Triều không biết tung tích, đang lúc Triều Từ không biết phải làm sao, có một hắc y nhân bắt lấy tay cậu, nói: "Đi với ta!"
"Đi, đi đâu?"
"Ra khỏi thành."
"Nhưng cha ta còn chưa tới..." Triều Từ hoang mang lo sợ.
"Gia chủ không tới được nữa rồi, ông ấy giao phó ta đưa ngươi đi." Hắc y nhân nói.
Triều Từ như bị sét đánh, dường như cậu hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Hắc y nhân không có thời gian dây dưa nên hắn túm tay cậu muốn kéo đi.
"Đợi đã!" Triều Từ nói: "A Nghiêu, chúng ta phải mang A Nghiêu đi!"
Cậu nói rồi xông vào viện của Cận Nghiêu.
Lúc này, đám hạ nhân trong viện cũng đã chạy từ lâu, Cận Nghiên ngồi một mình ở bàn đá trong viện, trong tay cầm quân cờ bằng noãn ngọc mà Triều Từ tặng, trên bàn bày một ván cờ.
Hắn nhìn về phía bắc, nơi ánh lửa khói dày đặc, quân cờ từng chút từng chút gõ lên bàn đá.
Nhân gian đại loạn như vậy, xem ra, Yêu Ma Cảnh cũng chống đỡ không được bao lâu nữa.
Ngay sau đó, tiếng đẩy mở cửa lớn vội vã đã cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, hắn quay người, nhìn thấy Triều Từ chạy về hướng mình, kéo Cận Nghiêu chạy ra ngoài.
Hắc y nhân cũng xuất hiện ở cổng viện, thấy bọn hắn chạy ra liền dẫn họ chạy về phía hậu viện.
Sau núi giả có một mật đạo.
Hắc y nhân để bọn họ vào trong xong lại nhét cho Triều Từ một số tài vật cùng lương thực.
"Tiểu công tử, bảo trọng." Hắc y nhân nói.
"Cha ta...rốt cuộc ra sao rồi?" Triều Từ đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn.
Hắc y nhân mím môi: "Tiểu công tử đừng hỏi nữa thì hơn."
Hắn dồn sức đóng cửa mật đạo lại, chỉ để lại một câu: "Đi mau!"
...
Mật đạo thông thẳng ra một khu rừng ở ngoài thành, Triều Từ mang theo Cận Nghiêu trốn thoát một cách thuận lợi.
Bọn họ một đường chạy trốn, sau khi ra khỏi Tấn Vân Châu, lại khốn cùng thêm mấy tháng mới tới được Đại Nguyệt Châu, nơi tạm thời chưa có chiến loạn.
Mà trên đường, họ gặp phải sơn phỉ, đa số tài vật đều bị cướp hết. May là bọn chúng vẫn còn nhân tính, bị loạn thế dồn tới bước đường phải vào rừng làm cướp, chúng không làm tổn thương đến tính mạng, mà còn để lại cho họ một ít tiền tài.
Nhưng đợi đến khi họ tới được Đại Nguyệt, số tiền đó cũng chẳng còn bao nhiêu.
Mà Cận Nghiêu thân mang bệnh, một đường bôn ba này khiến sức khỏe khó lắm mới tốt lên được một chút nay lại chuyển biến xấu đi, gần như là bệnh không dậy nổi.
Trên người Triều Từ chỉ còn một miếng ngọc bội cũng đem đi tiệm cầm đồ cầm rồi, để bốc thuốc cho Cận Nghiêu.
Nhưng bệnh này của Cận Nghiêu cần phải dưỡng bệnh lâu dài, chút thuốc đó chỉ như muối bỏ biển.
Triều Từ nhận thức được rằng bọn họ không thể ngồi ăn không được, hơn nữa bệnh của Cận Nghiêu cũng không thể để mặc.
Cậu tìm việc khắp nơi, nhưng đa số đều không nhận vì dáng vẻ công tử mười ngón tay không dính nước mùa xuân của cậu, tìm suốt mấy ngày mới có một tửu lầu chịu nhận.
Làm một vài việc vặt sau bếp, tháng đầu tiền công giảm một nửa. Nếu biểu hiện tốt, lại tăng tiền công.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]