Cận Nghiêu vân vê bùa bình an, người nọ đúng là đần thật, giấy vàng vẽ bùa này thậm chí là loại kém nhất, tên ngốc đó còn khờ khạo mà bỏ ra nửa tháng tiền công.
Nhưng chớp mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh người nọ, trên mặt còn dính chút tro, đôi mắt đào hoa cong lên, đưa bùa bình an tới trước mắt hắn giống như là gặp được chuyện tốt gì lớn lao lắm, lại còn dè dặt nhét nó vào hông hắn.
Đôi mắt cậu rất khác so với người khác. Nói là mắt đào hoa, mắt cậu đích xác tựa hoa đào, đuôi mắt nhếch lên như lông đuôi phượng, còn mang chút màu phấn hồng tự nhiên, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy vẻ đẹp lãng mạn không thể che giấu. Nhưng đôi mắt của cậu lại không hẹp dài như đa số mắt đào hoa khác, ngược lại to như mắt hạnh, con ngươi màu hổ phách sáng trong lộ ra nét thơ ngây vô tội.
Những lúc vui vẻ cậu sẽ mở to đôi mắt trông như mèo con, giống như ngày đó khi cậu tặng bùa bình an cho hắn. Trong đôi con ngươi hổ phách như có sao rơi, hai lúm đồng tiền hiện lên trên má.
Hắn nhớ lúc đó phần áo bên hông bị kéo nhẹ, cách một tầng vải cũng có thể cảm giác được sự ấm áp trên đầu ngón tay thiếu niên. Cậu còn đưa đầu tới gần ngực hắn, hơi nóng ngọt ngấy thấm qua từng hơi thở.
Lần đầu tiên gặp thiếu niên, tay cậu vẫn còn trắng nõn mềm mại, ngay cả mạch máu xanh dưới da cũng giống như sắc màu ẩn dưới ngọc bích tuyệt đẹp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, đầu ngón tay hồng hào...vừa nhìn là biết bàn tay sống trong nhung lụa.
Lúc nhét bùa bình an cho hắn, bàn tay ấy vẫn trắng nõn thon dài như xưa, nhưng đã không ngòn mềm mại, gầy gò đến mức đường gân máu nổi lên, trên tay còn có không ít vết nứt nẻ, móng tay cũng rạn đi.
Cận Nghiêu nghĩ tới đây, kim mâu hơi tối.
Đến khi đột nhiên có người đến thông báo cho hắn, hắn mới giật mình nhận ra rằng mình đã nhìn chăm chăm lá bùa này hơn một giờ.
Vẻ mặt hắn hơi khó coi, kẹp lá bùa giữa hay ngón tay, dường như muốn đem lá bù cũ nát không có tí linh lực này đốt đi.
Nhưng Cận Nghiêu làm sao cũng không thể nhóm lên được tí thần lực nào, hắn có phần phiền não mà nhét lá bùa về lại bên hông.
"Tôn thượng, Diễn Thương đại nhân gửi lời mời, mời ngài ngày mai tụ họp ở Ngưỡng Quỳnh Sơn." Người hầu dưới điện kính cẩn bẩm báo.
Diễn Thương là một trong số rất ít thần ở Thiên giới được Cận Nghiêu cho ít mặt mũi.
Diễn Thương là một con Thương Long, nhặt được Cận Nghiêu, con Yêu Long trời sinh trời dưỡng, về sau cũng là hắn dẫn dắt Cận Nghiêu tu luyện, cũng coi như là thầy nhập môn của Cận Nghiêu.
Chỉ là hai người không chính thức bái sư, Long tộc cũng chẳng quan tâm đến truyền thừa sư đồ gì, Diễn Thương vốn cũng chỉ vì nhất thời hứng thú tùy tiện dạy Cận Nghiêu chút thôi.
Diễn Thương cũng xem như là người đứng đầu hiện thời của Long tộc, bởi vì Cận Nghiêu mặc kệ mấy thứ này, giờ đây sự kiện Yêu Ma Cảnh đã kết thúc, lúc này Diễn Thương tụ họp coi như là mừng công, cũng như để trấn an nhân tâm.
Đổi thành lúc trước Cận Nghiêu hơn phân nửa là sẽ không đi.
Diễn Thương cũng là chỉ lịch sự thông tri một chút.
Nhưng lần này, Cận Nghiêu rũ mắt, suy nghĩ chốc lát nói: "Nói với hắn, ngày mai ta đến hẹn đúng giờ."
Người hầu vốn đã chuẩn bị từ chối Diễn Thương sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu nói: "Vâng."
...
Buổi tụ họp của Long tộc bình thường đều là những vị thần nguyên hình không phải người tham dự.
Không vì lý do nào khác, buổi tụ họp này... tiêu chuẩn tương đối lớn.
Trong yến hội vốn có không ít những cảnh hương diễm, ví dụ như các vũ cơ diêm dúa nóng bỏng sắc xảo vâng vâng, mấy thứ này tạm thời không bàn tới. Nó còn có một điểm đặc biệt là đa số những Long tộc hoặc người đến trước sẽ đem theo tiểu sủng mà mình yêu thích---cái "yêu thích" này là có thời hạn, căn bản là mỗi lần tụ họp là mỗi lần đổi mới. Long tộc thích nhất là khoe tiểu sủng của mình trong yến hội, hứng lên thì bọn họ còn trao đổi với nhau.
Căn bản không khác lắm so với yến hội ở Yêu Ma Cảnh hồi đó Cận Nghiêu từng đi. Long tộc vốn vui giận thất thường, cũng không phản là "chính đạo" thuần túy. Lúc trước tụ họp còn mời không ít đại yêu lão ma, yêu nữ ma cơ. Chỉ là lần này chủ yếu là mừng công sự kiện Yêu Ma Cảnh, mời người của Yêu giới và Ma giới thì không tiện lắm.
Khi Cận Nghiêu tới, người trong yến hội gần như đã tới đủ.
Rượu ngon người đẹp, một tràng cảnh hoang dâm, tiếng cười trêu ghẹo cùng tiếng cười khẽ mềm mại đáng yêu của vũ cơ.
Mà Cận Nghiêu vừa xuất hiện, âm thanh tức khắc lắng xuống. Những người khác đang chuyên tâm cười nói tán tỉnh đột nhiên thấy xung quanh lặng xuống cũng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là Cận Nghiêu, chớp mắt liền im bặt.
Ngay cả vũ cơ đang hiến vũ cũng dừng lại.
Ở Thần giới, Cận Nghiêu không chỉ là đại lão địa vị cao, càng thêm lừng lẫy là uy danh sát thần của hắn.
Đương nhiên, kỳ thực biệt danh này là chúng thần lén đặt, bình thường đừng nói là cùng người khác nghị luận, chỉ nghĩ trong lòng thôi đã thấy sợ hãi.
Diễn Thương thấy Cận Nghiêu, tuy rằng đã nhận được thông báo là hắn sẽ tới, nhưng nhìn thấy cục diện hắn vừa xuất hiện mọi người đều không dám thở mạnh này, hắn cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Hắn không hiểu vì sao hôm qua mình lại lịch sự mời Cận Nghiêu làm gì.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể căng da đầu, cười gượng nói: "Cận Nghiêu, hiếm khi thấy ngươi đến, lần Yêu Ma Cảnh đại loạn này may mà có ngươi."
"Chuyện trong bổn phận." Cận Nghiêu ngữ khí bình đạm đáp, đi thẳng đến chỗ của mình phất tay áo ngồi xuống.
Sau đó hắn ngước mắt nhìn mọi người đang im lặng như tờ, nói: "Không cần cố kỵ bản tôn, mọi người tiếp tục."
Mọi người nhìn nhau, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.
Trong bàn tiệc lác đác truyền ra tiếng cười nói, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự khô khan và miễn cưỡng trong đó.
"Cần bổn tôn nhắc lại?" Cận Nghiêu nhấc ly rượu trên bàn lên, giọng nói lạnh như băng.
Mọi người sửng sốt, hiểu rõ đây là thông điệp sát thần truyền tới cho bọn họ, nhất thời mặc kệ trong lòng có sợ hay không, người người đều căng da dầu tiếp tục những chuyện mà trước khi Cận Nghiêu tới.
Vũ cơ cũng phúc thân, tiếp tục hiến vũ.
Lỡ hồi nữa có hành vi hay lời nói đắc tội Cận Nghiêu thì cũng là chuyện lát nữa, hiện tại nếu không thuận theo ý hắn thì giờ sẽ phải đại họa lâm đầu.
Thế là yến hội lại khôi phục lại sự vui vẻ như trước khi Cận Nghiêu tới, chỉ là trong lòng mỗi người đều có một dây cung đang bị kéo căng.
Chỗ ngồi của Cận Nghiêu ngay bên cạnh Diễn Thương, lúc này nhìn thấy yến hội mà mình khó lắm mới tổ chức một lần thành ra thế này, hắn không nhịn được mà nheo mắt.
Rốt cuộc là tại sao hôm qua hắn lại mời Cận Nghiêu?!
Lúc này tầm mắt Cận Nghiêu lại dời lên trên người Diễn Thương.
Diễn Thương thấy Cận Nghiêu nhìn thẳng về phía mình, đáy lòng không khỏi cũng hơi sợ, tiểu tử này không phải đến mình của muốn tiêu diệt đó chứ?
Nhưng qua một hồi hắn lại thấy không đúng, Cận Nghiêu dường như không phải đang nhìn hắn, mà đang nhìn... tiểu sủng trong ngực ngắn.
Đây là tân sủng gần đây của Diễn Thương, một thiếu niên Hồ tộc, là Thiên Hồ nhất tộc, không phải Yêu.
Diện mạo tân sủng này vô cùng diễm lệ, lại có nét ngây thơ của thiếu niên, quan trọng nhất là xuất thân Hồ tộc, trên giường rất ăn nhịp, cho nên Diễn Thương vô cùng hài lòng.
Nhưng đa số Long tộc đều không có sự chung tình gì đáng nói, thấy Cận Nghiêu nhìn chăm chăm tân sủng của mình, Diễn Thương không khỏi nhướng mày.
"Ngươi vừa tới đã nhìn chăm chăm tân sủng của ta, không lẽ cuối cùng cũng thông suốt rồi chứ?" Diễn Thương hài hước nói.
Cận Nghiêu dời tầm mắt đến trên người Diễn Thương, không ừ hử gì cả.
Diễn Thương tự thấy mình đã rõ, thế là đẩy thiếu niên Hồ tộc đang dựa trong ngực mình ra, nói: "Đi qua chỗ Cận Nghiêu Tôn thượng, hầu hạ hắn cho tốt."
Lúc đầu thiếu niên có hơi sợ hãi, nhưng nghĩ tới Cận Nghiêu Tôn thượng ngàn vạn năm nay không hề có quan hệ mập mờ với ai, cứ giống như đang tu Vô Tình đạo chứ không phải là rồng, nhưng lần này lại có vẻ có hảo cảm với mình, chẳng lẽ...
Nhất thời trong lòng âm thầm nhảy nhót trộm vui, nhưng vẫn hơi thấp thỏm.
Hắn đứng dậy, dè dặt đi tới trước mặt Cận Nghiêu, nhoài người xuống về phía đầu gối Cận Nghiêu, ngước đôi mắt đào hoa nhìn Cận Nghiêu.
Ngay lúc thiếu niên Hồ tộc cúi xuống, đôi môi mỏng của Cận Nghiêu khẽ nhấp, theo bản năng có chút bài xích. Nhưng khi thiếu niên ngước đôi mắt đào hoa lên nhìn hắn, Cận Nghiêu lại ngẩn người.
Đa số Hồ tộc đều có mắt đào hoa, giống như tên ngốc kia.
Thấy Cận Nghiêu trong lúc nhất thời không cự tuyệt, niềm hi vọng trong lòng thiếu niên lại tăng thêm trăm triệu lần.
Hắn dò xét đưa tay ra, vòng qua bả vai Cận Nghiêu, đưa mặt tới gần cổ hắn.
Cận Nghiêu vẫn không phản ứng gì như cũ.
Dưới mắt thiếu niên Hồ tộc còn có một nốt ruồi lệ, lúc ngước mắt, vô cùng quyến rũ.
Không giống, một chút cũng không giống.
Tên ngốc đó có đôi mắt đào hoa, nhưng con ngươi rất to, lúc vui vẻ hay kinh ngạc luôn thích mở to đôi mắt tròn xoe, giống như mèo con.
Cậu không có nốt ruồi lệ, nhưng trên má lại có lúm đồng tiền, khiến người ta muốn chọc vào, nếu ác hơn nữa thì cắn một ngụm càng tốt.
Xem thử rốt cuộc có giống bánh sữa hay không, vừa mềm vừa dẻo, còn mang chút nóng cùng hương sữa.
Trong lòng Cận Nghiêu đang nghĩ gì, thiếu niên Hồ tộc đương nhiên không biết. Hắn thấy Cận Nghiêu không từ chối thì lại càng to gan đưa tay mò vào vạt áo Cận Nghiêu.
Trêu chọc lồng ngực rộng đường cong lưu loát của hắn.
Không giống, một chút cũng không giống.
Hắn vẫn nhớ hôm thành hôn, tối hôm đó.
Tiểu tử đó mong mong đợi đợi tới đêm đó, nhưng cuối cùng lại vì lo cho sức khỏe của hắn nên không dám làm gì cả. To gan nói muốn sờ hắn, hắn còn nói sờ ở đâu, tiểu tử đó cuối cùng lại chỉ sờ sờ cơ bụng hắn rồi lại xấu hổ trốn vào trong chăn.
Hắn vẫn nhớ cảm giác khi ấy.
Cậu qua loa sờ mấy cái lên bụng hắn, căn bản không nói tới kỹ thuật hay gợi tình gì, chỉ là sờ loạn một hồi. Nhưng lúc đó Cận Nghiêu lại bị cậu làm cho yết hầu căng chặt.
Tay cậu như đệm mèo, vừa mềm vừa non, nhưng khác với đệm mèo chắc nịch, tay cậu rất gầy yếu, mảnh mai. Lúc chạm trên hông hắn, đem tới xúc cảm ấm nóng cùng ngứa ngáy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]