Hai người tiến bước vào tẩm cung màn trướng đỏ khắp nơi trong tiếng chúc mừng---lần đầu tiên trong ngàn vạn năm nay, Điện Côn Lôn, nơi lạnh lẽo như tuyết cảnh, bị bao phủ bởi màu sắc nhiệt liệt như vậy.
Đuổi hết người hầu lui xuống, Cận Nghiêu ôm Triều Từ tới bên giường ngồi xuống. Hắn đứng trước người Triều Từ, khom người nắm lấy mắt cá chân cậu.
"Đau không?" Giọng nói lạnh lùng, nhưng vẫn nghe ra được sự quan tâm trong đó.
Nghỉ ngơi hai ngày đối với Triều Từ mà nói là quá ngắn, thể chất hiện tại của cậu vốn cũng không tiện đi lại quá nhiều. Ban nãy trên điện, thực ra Cận Nghiêu vẫn luôn âm thầm dìu cậu.
Triều Từ rũ mắt nhìn chân mình, "Cũng ổn."
Cậu không còn hoạt bát như xưa, luôn không nóng không lạnh qua loa lấy lệ với Cận Nghiêu. Thậm chí cũng không còn sự giận dữ như lúc đầu, cậu giống như là đã đón nhận tất cả, không phản kháng nữa.
Cận Nghiêu nhìn cậu, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Một hồi sau, hắn cúi đầu thấp xuống, hôn lên mắt Triều Từ, hỏi cậu: "Ngươi hận ta sao?"
Triều Từ không trả lời.
Chỉ là sau một hồi yên lặng cậu mới mở miệng: "Sau khi ta đi...đã ra sao rồi? Ca ca ta vẫn khỏe chứ?"
Thật ra cậu cũng muốn hỏi về Kiều Bùi, nhưng cậu không thể hỏi người này, hắn cũng không có khả năng sẽ nói cho cậu biết.
Cậu lo Triều Quyết sẽ cho rằng là mình đã chết rồi, sức khỏe huynh ấy luôn không tốt, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thiet-lap-nhan-vat-lop-du-phong-nho-be-bi-hong/2647816/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.