Triều Từ chỉ vội vàng đi nhìn người thân một cái rồi quay lại Thần giới, không hề lưu luyến.
"Chuyện huynh trưởng ngươi...ta rất xin lỗi."
Trước cửa lớn tẩm cung, Cận Nghiêu nói với Triều Từ.
"Lúc đó Phàm giới quá loạn, ngươi xuống đó ta không yên tâm."
Triều Từ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hối lỗi của nam tử.
Đây là lần đầu tiên Cận Nghiêu nói xin lỗi cậu.
Triều Từ mỉm cười lắc lắc đầu.
Cận Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
"Chiến sự Ma giới cấp báo, ta phải chạy qua đó ngay, chắc không quá lâu đâu. Ngươi ngoan ngoãn ở Côn Lôn, đừng ra ngoài." Hắn chỉnh lại lọn tóc mai đen nhánh cho thiếu niên, dịu dàng dặn dò cậu.
Cận Nghiêu hắn là đại họa trong lòng chúng yêu ma, cũng là địch nhân lớn nhất, không biết đám yêu ma đó đã ngấp nghé Triều Từ bao lâu, nếu không phải do Cận Nghiêu lợi dụng thần mạch khắc lên sát trận tối cao, thì đám yêu ma đó đã xông vào từ lâu.
Ngọc phù truyền tin bên hông Cận Nghiêu lấp lóe.
Chắc là Diễn Thương chống không nổi nữa nên hối hắn.
Cận Nghiêu không chậm trễ nữa, nhìn kỹ Triều Từ một cái rồi xoay người rời đi.
Triều Từ nhìn bóng lưng cấp bách của hắn, nhớ lại lời xin lỗi vừa nãy.
Cậu lắc đầu, không có nghĩa là tha thứ.
Mà là cậu cảm thấy, tất cả không còn quan trọng nữa. Nhất là lời xin lỗi nói ra vào lúc này, càng thêm nực cười.
Mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thiet-lap-nhan-vat-lop-du-phong-nho-be-bi-hong/2647806/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.