Tôn Lãm Chu và Triều Từ đã chơi game Arknights suốt hai giờ, rồi lại thưởng thức món ăn Hàn Quốc được đầu bếp mà Tôn Lãm Chu mời về nhà chuẩn bị. Theo thói quen, sau khi ăn xong, họ sẽ quay lại phòng khách hoặc phòng ngủ để tiếp tục chơi game hoặc mỗi người tự chơi điện thoại của mình. Tuy nhiên, lần này Tôn Lãm Chu lại không làm thế, mà nói với Triều Từ: "Muốn ra ngoài chơi không?"
"Đi đâu?"
"Đến vài chỗ... không được sáng sủa cho lắm."
Triều Từ gật đầu: "Tôi đã nghe nói danh tiếng của anh không tốt, còn tưởng là hiểu lầm, hóa ra anh quả nhiên lộ bản chất rồi."
Nói xong, đầu của cậu liền bị Tôn Lãm Chu búng mạnh một cái.
"Quả nhiên anh thẹn quá hóa giận rồi kìa, xem ra anh cũng biết xấu hổ đấy." Triều Từ vừa ôm đầu vừa không nhịn được mà chỉ trỏ.
"Đừng có làm bộ không biết gì, tôi làm vậy cũng là vì em!" Tôn Lãm Chu nói với giọng điệu hung hăng.
"Gì chứ, anh muốn đi làm mấy chuyện không được đứng đắn thì liên quan gì đến tôi." Triều Từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ vô tội.
"Đừng có giả vờ ngốc nghếch với tôi, nói thẳng đi, đi hay không?" Tôn Lãm Chu kéo tóc cậu.
Triều Từ cao một mét tám, nhưng Tôn Lãm Chu lại cao hơn cậu nhiều, có thể dễ dàng nghịch tóc của Triều Từ.
"Đi chứ, sao lại không đi?" Triều Từ gỡ tay của Tôn Lãm Chu ra khỏi tóc mình.
Sau đó, Tôn Lãm Chu lái chiếc xe thể thao đen bóng, vừa sang chảnh lại vừa phô trương của mình, đưa Triều Từ ra khỏi khu biệt thự.
"Em thích đàn ông hay phụ nữ? Hay là cả hai đều được?" Trên đường đi, Tôn Lãm Chu vừa lái xe vừa hỏi vu vơ.
Triều Từ đảo mắt: "Phụ nữ, cảm ơn."
"Thế thì sống với Hứa Trạm suốt ba năm chắc khó khăn lắm nhỉ?" Tôn Lãm Chu cười nói.
"Cũng không hẳn, ba năm thì cắn răng chịu đựng một chút là qua, nhưng nếu cả đời đều như vậy đúng thật là vô vị, cuộc sống chẳng còn gì để mong đợi." Triều Từ đáp.
Tôn Lãm Chu hiểu ý của Triều Từ, đó cũng chính là lý do gã đưa cậu đến nơi này.
Rõ ràng Triều Từ không hề thích Hứa Trạm, điều này Tôn Lãm Chu đã nhận ra ngay từ lần đầu tiên gặp cậu ba năm trước. Gã không chỉ nhìn thấu điều này mà còn thấy rõ bản chất thật sự của chàng trai có vẻ ngoài nhút nhát và ngoan ngoãn tại buổi tiệc.
Thực ra, Triều Từ là một người to gan lớn mật và không quan tâm đến bất cứ điều gì. Thật khó tin một chàng trai trẻ xuất thân bình thường lại có tính cách như vậy.
Khi tính cách này kết hợp với vẻ ngoài quyến rũ và lộng lẫy của cậu, thì nó trở thành một loại thuốc độc.
Chỉ cần Hứa Trạm vẫn ngốc nghếch tin rằng Triều Từ thật sự thích hắn, thì chẳng có cách nào để thức tỉnh hắn.
Triều Từ không thích Hứa Trạm, thậm chí không thích đàn ông, nhưng cậu không phải là người có nhiều nguyên tắc. Cậu có vẻ bình thường và ngoan ngoãn, nhưng thực ra là một người theo chủ nghĩa hưởng lạc. Nếu có thể làm cho cuộc sống của mình vui vẻ hơn, thì cậu cũng chẳng bận tâm đến những thứ như nguyên tắc hay lòng tự trọng.
Nhưng kiểu người như thế này, có thể không quan tâm đến bất cứ điều gì và dễ dàng thỏa hiệp, nhưng lại không cho ai chinh phục được họ. Giống như việc cậu có thể thỏa hiệp vì tiền bạc và người thân trong ba năm, nhưng sẽ không bao giờ thỏa hiệp suốt cả đời. Bởi vì một khi đã thỏa hiệp suốt cả đời, cuộc sống đối với cậu sẽ mất đi mọi điều thú vị.
Cậu muốn thoát khỏi Hứa Trạm, nhưng tên ngốc Hứa Trạm này lại không hiểu được những lời nói rõ ràng như vậy.
Nếu đã như vậy, tại sao gã lại không giúp cậu một tay?
Tôn Lãm Chu khẽ mỉm cười.
Họ đến một bến cảng lớn, nơi có một chiếc du thuyền khổng lồ đang neo đậu bên bờ. Bên cạnh, có rất nhiều xe sang và siêu xe đậu sẵn, những người ăn mặc bóng bẩy, sang trọng bước đi một cách tự tin và thong thả lên du thuyền.
Triều Từ bước lên du thuyền dưới sự dẫn dắt của Tôn Lãm Chu, khung cảnh hiện ra trước mắt khiến cậu không khỏi cảm thán.
"Tôi đi theo Hứa Trạm nhiều năm mà chỉ có hai lần được trải nghiệm cuộc sống xa hoa thế này, mà cả hai lần đều nhờ vào anh," Triều Từ nói.
Mỹ nhân đẹp nhất, rượu ngon nhất, nội thất xa hoa nhất, cuộc vui hoang dại nhất, trò chơi kích thích nhất... đều tập trung hết tại đây.
Tôn Lãm Chu là một nhân vật nổi tiếng trong giới, gã vừa xuất hiện đã có nhiều người vây quanh. Triều Từ và Tôn Lãm Chu ngay lập tức trở thành trung tâm của buổi tiệc xa hoa này.
Tôn Lãm Chu khẽ quàng tay qua vai Triều Từ, cười nói: "Chỉ là dẫn nhóc nhà tôi đến mở mang tầm mắt một chút thôi, có trò gì thích hợp với cậu nhóc này không?"
............
Triều Từ mang theo một mùi hương thoang thoảng trở về biệt thự của Hứa Trạm. Cậu hiếm khi xịt nước hoa, mùi hương này là do lúc ở trên du thuyền dính vào.
Cậu và Tôn Lãm Chu đã ở trên đó rất lâu. Hứa Trạm đã gọi điện thúc giục cậu từ lúc mười giờ rưỡi, nhưng Triều Từ cứ lần lượt tắt máy. Đến hơn mười hai giờ, Tôn Lãm Chu mới kéo Triều Từ dậy rồi nói: "Phải đi thôi, không đi bây giờ thì người kia sẽ đến tìm đấy."
Hai người nhanh chóng ngồi vào chiếc xe thể thao. Trước khi khởi động xe, Triều Từ nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, phát hiện ở chiếc cổ thon dài và trắng trẻo của mình có in lên những dấu hôn vô cùng nổi bật.
Trên cổ cậu xuất hiện những dấu hôn rải rác, thậm chí còn có cả vết móng tay của phụ nữ.
Triều Từ cố ý kéo rộng cổ áo ra để lộ xương quai xanh, rồi quay sang hỏi Tôn Lãm Chu: "Thế nào, đủ rõ ràng chưa?"
Tôn Lãm Chu ngồi vào xe, đánh giá Triều Từ một cách nghiêm túc, từ đôi mắt mờ đục và vẻ mệt mỏi của cậu, đến những vết hôn rải rác trên cổ cậu.
Gã phải thừa nhận rằng mình đã đánh giá thấp cậu nhóc này.
Gã nghĩ rằng dù Triều Từ có gan dạ đến đâu, thì lần đầu tiên đến nơi như thế này vẫn sẽ có chút không thoải mái. Ai ngờ cậu lại như cá gặp nước, nơi này dường như là sân khấu dành riêng cho cậu, ngay lập tức cậu liền trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, khiến tất cả mọi người phát điên vì cậu.
Ngay sau đó, gã đàn ông nghiêng người, hôn lên cổ Triều Từ.
Gã hôn một cách dữ dội, cắn mút vào vùng da trên cổ Triều Từ như một con ma cà rồng trung cổ đang cắn xé mạch máu.
Triều Từ ngửa đầu để mặc gã hành động, cho đến khi gã đàn ông miễn cưỡng buông ra.
"Trước đây, tôi đã cảm thấy em rất kỳ lạ, không giống một người trẻ tuổi, cũng không giống một người bình thường, thậm chí bây giờ tôi còn nghĩ em không phải là con người." Tôn Lãm Chu thì thầm sau khi buông Triều Từ ra.
Đúng vậy, trong cuộc vui chơi vừa rồi, Triều Từ thậm chí không giống một con người, cậu có thể len lỏi vào những góc tối của nhân tính như cá gặp nước, như một ác quỷ được tôn thờ.
Thay vì nói cậu bị chìm đắm trong dục vọng, thì nói đúng hơn là dục vọng bị chìm đắm trong cậu.
Sau khi Tôn Lãm Chu buông Triều Từ ra, cậu tùy ý dựa vào ghế phụ.
"Hóa ra anh cũng có cảm giác đấy, tôi còn tưởng anh không có hứng thú với tôi chứ." Triều Từ nói.
"Không có cảm giác với em thì thật khó đấy." Tôn Lãm Chu đáp lại một cách điềm tĩnh, giống như không phải vừa bộc lộ tình cảm giấu kín.
"Nếu vậy sao chúng ta không đến với nhau, thế thì khỏi phải phiền phức nữa." Triều Từ nghiêng người, đầu dựa vào ghế, đôi mắt sáng như sao, nở một nụ cười đầy quyến rũ.
Nhưng Tôn Lãm Chu chỉ phất tay, như thể Triều Từ vừa nói ra một điều gì đó thật buồn cười.
"Nhóc con, đừng nghĩ tôi là kẻ ngốc." Gã nói, "Muốn tôi và Hứa Trạm vì em mà xé rách da mặt sao? Kết quả là cả hai cùng bị thương, rồi em phủi tay rời đi à?"
Tôn Lãm Chu vừa khởi động xe vừa nói, trước khi đạp ga, gã nhìn Triều Từ một cách đầy châm biếm: "Chỉ có kẻ ngốc mới chơi trò chơi lòng người với em."
Đương nhiên gã cũng bị Triều Từ cuốn hút, muốn chiếm lấy cậu cho riêng mình.
Nhưng gã cũng hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai rằng, không ai có thể chiếm hữu được cậu vì cậu là một con người vô tâm.
Cậu là một kẻ ích kỷ và thích hưởng thụ, dù cách cậu thể hiện có thể không theo cách thông thường.
Nếu thật sự mắc bẫy của cậu, để rồi vì cậu mà đối đầu với Hứa Trạm... Nếu chỉ cần đấu với Hứa Trạm là sẽ có được cậu, thì đó thực sự là một cái bẫy dễ dàng để khiến người ta rơi vào, ngay cả Tôn Lãm Chu cũng không dám chắc chắn mình có thể hoàn toàn tránh khỏi được nó.
Nhưng gã càng hiểu rõ hơn, dù cho họ có đấu đá đến mức lưỡng bại câu thương, cậu cũng chỉ chờ cho đến khi họ không còn đe dọa được mình nữa liền lập tức rời đi, không chậm trễ một giây nào.
Người như cậu, dù dùng cách mềm hay cách cứng đều vô ích, chỉ có thể đem cả tấm lòng đặt trước mặt cậu, nhưng cho dù như vậy xác suất thành công vẫn cực kỳ nhỏ. Chín trên mười trường hợp là sau khi đã hao tốn hết mọi thứ, cậu sẽ vứt bỏ rời đi mà không có một chút tiếc nuối nào.
Vậy thì tại sao gã lại phải chơi trò chơi lòng người với cậu chứ?
Triều Từ nghe Tôn Lãm Chu nói vậy cũng có chút bất ngờ.
Cậu cười khẽ, không nói thêm gì nữa.
Đêm muộn ở thành phố A không quá đông đúc, Triều Từ tận hưởng làn gió đêm trên suốt chặng đường cho đến khi đến được cánh cổng của biệt thự.
Cậu tùy tiện chào tạm biệt Tôn Lãm Chu, sau đó gõ cửa biệt thự.
Hai giây sau cửa được mở ra, như thể người mở cửa đã đứng chờ sẵn ở đây từ lâu.
Không ngoài dự đoán là Hứa Trạm.
Hứa Trạm với vẻ ngoài mệt mỏi.
Chỉ trong vòng mười tiếng không gặp, đôi mắt của hắn đã đầy những tia máu, cả người trông tiều tụy đến đáng sợ.
Triều Từ còn chưa kịp ngạc nhiên đã bị Hứa Trạm dùng đôi tay lạnh lẽo giữ chặt lấy cổ.
"Em để người khác đụng vào mình?" Giọng hắn trầm thấp, cố gắng kiềm chế, như thể đang nhịn xuống cơn bão nguy hiểm.
Triều Từ gạt tay hắn ra, tự mình đẩy cửa bước vào.
"Đừng nói như thể tôi là phụ nữ phong kiến, còn phân biệt đụng vào với chả không đụng vào." Cậu vừa nói vừa đi vào trong nhà, rót cho mình một ly nước.
"Cho dù em có giận anh, cũng không nên cùng Tôn Lãm Chu đi đến một nơi như vậy!" Hứa Trạm đóng cửa lại, mang theo hơi lạnh bước đến gần Triều Từ, "Em có biết đó là nơi nào không? Em vào đó có khi bị người ta ăn đến không còn xương mà chưa chắc đã nhận ra!"
"Nơi nào cũng tốt hơn việc ở bên cạnh anh." Triều Từ nói rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Trạm. Lần đầu tiên, hắn thấy được đôi mắt thường ngày lười biếng lại trở nên rất sắc bén, "Đừng tự đề cao mình như vậy. Tại sao tôi phải giận anh? Tôi chỉ muốn cho anh biết rằng, tôi thật sự rất ghét anh."
"Trước khi đến đây, tôi đã cố nói rõ ràng với anh, nhưng anh lại cho rằng tôi đang giận dỗi với anh. Anh có tự trọng không?"
Những lời nói sắc bén của Triều Từ khiến Hứa Trạm ngây ra tại chỗ.
Phải một lúc lâu sau, hắn mới dần hiểu ra ý nghĩa của những lời nói đó, sắc mặt của hắn trở nên lạnh lùng và đáng sợ hơn.
Nhưng vùng quanh mắt lại hơi hơi đỏ.
Này này, đừng nói là sắp khóc rồi chứ?
Triều Từ vừa nói xong lời cay nghiệt lại nhìn thấy Hứa Trạm như vậy, chợt cảm thấy có chút bối rối.
"Vậy nên... em thật sự không thích anh một chút nào sao?" Hứa Trạm hỏi một câu.
"Không chỉ là không thích mà còn rất ghét." Triều Từ đáp.
Mặc dù nhìn thấy vẻ ngoài của Hứa Trạm rất hung dữ nhưng lại trông như sắp khóc, Triều Từ vẫn kiên quyết bày tỏ những gì mà mình đã muốn nói từ lâu: "Ban đầu tôi cũng khá thích anh, dù sao anh cũng là một ông chủ hào phóng và dễ chịu. Nhưng hợp đồng đã hết mà anh vẫn muốn ràng buộc tôi cả đời, điều đó thực sự khiến tôi khó chịu."
Hứa Trạm im lặng rất lâu, đôi mắt ngày càng đỏ.
"Nhưng em cũng không nên đến những nơi như vậy." Hắn im lặng một lúc lâu rồi chỉ có thể thốt ra mấy câu này, "Nơi đó không sạch sẽ và cũng không an toàn."
"Tôi lại thấy khá ổn. Nếu không ép anh, làm sao anh có thể để tôi đi?" Triều Từ nói rồi bước thẳng lên lầu.
"Anh hãy sớm để tôi đi, hoặc đừng quản lý tôi nữa —— À đúng rồi, anh cũng có thể tìm một sợi xích sắt để khóa tôi lại đây, như vậy anh vừa không cần để tôi đi, vừa có thể ngăn được tôi." Cậu nhún vai, bước lên cầu thang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]