Chương trước
Chương sau
Sau khi ăn xong, Hứa Trạm đột nhiên có cuộc họp khẩn cấp nên phải vào phòng làm việc để họp.

Cuộc họp kéo dài hai giờ, sau đó còn phải xử lý một số tài liệu. Hứa Trạm đang nhìn máy tính tập trung suy nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Ở đây ngoài hắn và Triều Từ ra thì không có ai khác, hắn ngẩng đầu lên nhìn quả nhiên là Triều Từ.

Tình nhân trẻ tuổi của hắn mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi và thoải mái. Trang phục đơn giản này thường làm giảm đi sự hấp dẫn của người mặc, nhưng khi cậu mặc vào lại làm nổi bật môi hồng răng trắng, thậm chí còn toát lên vẻ đẹp lười biếng, đáng yêu.

Khi Hứa Trạm ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu bèn nở nụ cười với hắn.

Ngay lập tức, Hứa Trạm cảm thấy tim mình giống như bị đâm một cái, nóng rát và ngứa ngáy.

Hắn hơi nhíu mày: "Sao cậu lại đến đây?"

"Thấy ngài làm việc đêm khuya vất vả quá, nên em mang cho ngài một ít trái cây để bổ sung thêm vitamin thôi ạ." Triều Từ vừa nói vừa đi đến.

Lúc này Hứa Trạm mới chú ý thấy cậu đang cầm hai đĩa trái cây, một đĩa đựng nho và một đĩa đựng thanh long.

"Ngài Chu nói ngài hay bị đau đầu, nho và thanh long có thể làm dịu cảm xúc, giảm đau đầu, ngài nên ăn nhiều một chút." Triều Từ nói, đặt đĩa trái cây xuống bên cạnh Hứa Trạm.

Hứa Trạm nhìn qua đĩa trái cây, trái nho căng mọng, thanh long được rửa sạch và cắt tỉa rất đẹp mắt.

"Ừ." Hắn khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết.

Nhưng Triều Từ vẫn đứng bên cạnh hắn không rời đi, cứ nhìn chằm chằm vào Hứa Trạm.

Hai phút trôi qua, Hứa Trạm bèn quay đầu nhìn lại cậu: "Còn việc gì nữa không?"

"Em thấy ngài có vẻ không thoải mái, em có biết một chút cách mát xa để giảm đau đầu. Nếu ngài không phiền, em có thể giúp ngài mát xa được không ạ?" Triều Từ nhìn Hứa Trạm, đôi mắt mang đầy chờ mong.

Cậu thấy Hứa Trạm thỉnh thoảng dùng tay xoa thái dương, đôi khi còn dùng hai ngón tay ấn vào đó, nên cậu biết là bệnh đau đầu của hắn lại tái phát.

Nghe thế Hứa Trạm lại quay đầu nhìn đống tài liệu.

Triều Từ thấy vậy vội nói: "Nếu ngài bận thì thôi ạ."

Ngón tay của Hứa Trạm đang lướt trên màn hình cảm ứng chợt dừng lại, hắn không quay đầu lại nhìn Triều Từ mà gật đầu: "Không sao."

Tức là đồng ý rồi.

Triều Từ như được thưởng, vui vẻ bước đến phía sau Hứa Trạm, nhẹ nhàng nói: "Ngài có thể tựa lưng vào ghế ạ."

Hứa Trạm làm theo, tựa lưng vào ghế.

Hắn cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp và mềm mại của chàng trai đang áp vào thái dương của hắn. Cậu bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.

So với cơn đau nhức ban đầu, Hứa Trạm dần cảm thấy các dây thần kinh căng thẳng trong đầu mình được thả lỏng đáng kể. Có vẻ như chàng trai này thực sự đã học qua kỹ thuật mát xa, không phải là vừa mới xem hướng dẫn để lấy lòng hắn.

Nếu muốn tìm người mát xa, Hứa Trạm có thể mời đến bất kỳ chuyên gia nào. Hắn biết mình bị bệnh đau đầu nhưng không mấy quan tâm, vì những khó chịu nhỏ nhặt này hắn hoàn toàn có thể chịu đựng được. Nếu bảo hắn phải mời chuyên gia đến định kỳ, thì hắn cảm thấy rất lãng phí thời gian.

Hơn nữa, nếu bị người khác liên tục nhắc nhở, hắn cũng cảm thấy rất phiền. Đơn giản thôi, chẳng ai thích bị nhắc nhở về tác hại của thuốc lá khi đang hút thuốc.

Nếu hôm nay người khác nhắc nhở việc này, không nói Hứa Trạm có nổi giận hay không, nhưng chắc chắn hắn sẽ không vui. Vậy mà, khi hắn nhìn ánh mắt chờ mong của chàng trai, hắn lại không thể từ chối.

Ban đầu, hắn không hy vọng chàng trai có kỹ thuật mát xa tốt, có thể cậu chỉ đang nghe lời thư ký, học qua loa để làm hắn vui lòng. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho việc này, nhưng sau khi được chàng trai xoa bóp, hắn mới nhận ra mình đã đánh giá thấp cậu ta. Hơn nữa, sau khi mát xa xong... hắn thực sự rất thoải mái.

Vốn dĩ cơn đau đầu không quá nghiêm trọng, sau khi thuyên giảm liền mang đến cảm giác nhẹ nhõm, giúp đầu óc của hắn cũng minh mẫn hơn.

Sau mười lăm phút mát xa, Triều Từ dừng tay lại rồi nói: "Xong rồi ạ. Em đi đây, không làm phiền ngài nữa, ngài nhớ ăn trái cây nha."

Cậu nói xong liền nhẹ nhàng rời đi.

Khi cậu đi rồi, Hứa Trạm ngồi thẳng người dậy, nhìn đĩa nho và thanh long ở bên cạnh, nghĩ nghĩ một chút rồi bèn cầm lấy cây tăm, cắm một miếng thanh long đưa vào miệng.

Thật ra trước giờ hắn không có thói quen vừa làm việc vừa ăn.

......

Những tài liệu còn lại cũng không nhiều, Hứa Trạm xử lý thêm nửa giờ nữa là xong.

Khi hắn đến phòng của Triều Từ, cũng là phòng ngủ chính của biệt thự này, hắn thấy cậu đang ngồi làm bài tập.

Hắn nhìn đồng hồ rồi bước vào nói: "Đã hơn mười giờ rồi, sao vẫn còn học bài?"

Dù nói như vậy, nhưng trong giọng điệu không có ý trách móc, ngược lại mang theo một chút quan tâm.

Khi hắn bận cũng thường xuyên thức trắng đêm.

Triều Từ vội thu bài tập vào cặp, quay đầu nói với Hứa Trạm: "Chỉ là làm báo cáo thực nghiệm thôi, em viết một tí là xong ngay ạ."

Thực ra trong lòng cậu đang chửi thầm.

Trời mới biết, cả buổi tối cậu toàn nằm trên chiếc giường mềm mại để chơi điện thoại - một căn nhà vài chục triệu thì ngay cả chiếc giường cũng vô cùng thoải mái - thì chợt nghe thấy tiếng bước chân nên mới vội vàng ngồi dậy giả vờ học bài.

Cứ đùa, đã ăn bám được người giàu, tìm được công việc lương hai mươi triệu một năm còn kèm theo căn biệt thự vài chục triệu, thì cớ gì phải làm bài tập đến khuya! Chẳng qua chỉ muốn đóng vai học trò ngoan ngoãn trước mặt ông chủ giàu có thôi.

Cậu không thích môn hóa lắm, chỉ là lúc đó mù quáng nên mới chọn sai ngành. Trước đây, điểm hóa của cậu ở trường cấp ba rất tốt, vì không học lệch môn nào nên mới thi đậu vào trường Đại học A thuộc dự án 985 này, mà môn hóa của cậu lúc đó cũng đứng trong top 10 của khối. Nhưng sau ba năm học hóa ở đại học, mỗi khi nhìn thấy hóa học cậu liền muốn nôn. Trước đây, vì để sau khi tốt nghiệp còn có cơm ăn, nên cậu mới cố gắng học, bây giờ cậu định làm xong phi vụ này thì sẽ nghỉ hưu, đâu còn muốn học hành gì nữa.

Lúc trước, đừng nói đến làm bài tập đến hơn mười giờ, ngủ trước mười giờ đã là phúc lộc trời ban cho sinh viên khoa hóa rồi!

Sau này, cậu định chỉ làm bài qua loa, không đi theo thầy cô trong khoa để làm nghiên cứu hay thi thố gì nữa. Dù sao cậu chỉ cần đậu tốt nghiệp, lấy tấm bằng để đề phòng khi cần, nhưng có lẽ sau này cũng không cần đến nó, vì lúc đó cậu đã có sáu mươi triệu tiền mặt và vài chục triệu tài sản rồi! ... Thôi không nghĩ đến chuyện này nữa, vui quá thì không ngủ được.

Cậu len lén nuốt nước bọt một cái.

"Phần còn lại để ngày mai làm tiếp đi." Hứa Trạm nói.

"Dạ." Triều Từ ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu nói xong rồi đứng dậy, đi đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ và khăn tắm, cùng với một bộ vest - đây là đồ mà thư ký Chu đã gửi đến hôm nay để Hứa Trạm thay đồ vào ngày mai. Thư ký Chu đã suy tính rất kỹ, cảm thấy sau này ông chủ sẽ qua đêm nhiều lần ở đây, nên đã gửi hẳn cả tủ quần áo qua.

Cậu treo bộ vest đã chuẩn bị sẵn lên giá áo để Hứa Trạm thuận tiện hơn vào ngày mai. Sau đó, cậu cầm bộ đồ ngủ và khăn tắm đưa cho Hứa Trạm: "Em đã điều chỉnh nhiệt độ nước rồi, ngài vào tắm đi ạ."

Thật may mắn vì ở đây có vòi sen điều chỉnh được nhiệt độ, nếu không cậu đã mất cơ hội tuyệt vời để lấy lòng ông chủ rồi.

Ông chủ giàu có muốn đi tắm, tiểu tình nhân phải điều chỉnh nhiệt độ nước, đúng là một tình huống kinh điển!

Hứa Trạm cầm đồ Triều Từ đưa rồi đi tắm. Hắn tắm rất nhanh, khoảng mười phút là xong, rồi đến lượt Triều Từ.

Thực ra, Triều Từ tắm còn nhanh hơn, là một thằng con trai trai thô lỗ đến từ miền Nam, mỗi lần cậu tắm chỉ mất khoảng năm sáu phút. Nhưng ở trước mặt ông chủ giàu có, cậu phải đóng vai một người tinh tế, yêu sạch sẽ, nên lần đầu tiên trong đời cậu phải vào nhà tắm cả nửa tiếng.

Sau đó, cậu mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, trên người mang theo hơi nước, dụi dụi đôi mắt bước ra khỏi phòng tắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.