"Vậy anh..." Triều Từ muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh liền dừng lại.
Cậu muốn hỏi Đàn Liệt có quay lại hay không.
Nhưng vừa mở miệng, cậu lại cảm thấy câu hỏi này không cần thiết.
Không quay lại cũng tốt.
Đàn Liệt dường như cũng hiểu ý của Triều Từ, anh mỉm cười. Đôi mắt màu xanh lục của anh dịu dàng như làn nước mùa xuân.
"Tôi sẽ quay lại, khi em và Triệu Dịch kết hôn, nhớ gửi cho tôi một thiệp mời." Anh nói.
Triều Từ sững lại.
Cổ họng của cậu như bị nghẹn lại bởi một thứ gì đó, trái tim cũng thắt lại, khó chịu vô cùng.
"Tôi sẽ không gửi đâu." Triều Từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nếu anh quay lại chỉ vì tôi, thì không cần phải quay lại."
Rõ ràng cậu mới là người có lỗi.
Nhưng lại phải nói ra những lời lạnh lùng như vậy.
Lời vừa dứt, quả nhiên bầu không khí liền trở nên im lặng.
Nhưng không lâu sau, giọng nói nhẹ nhàng của Đàn Liệt lại vang lên bên tai Triều Từ: "Tôi biết trong lòng em rất khó chịu."
"Đừng tự tạo gánh nặng cho bản thân, tôi chỉ muốn thấy em có thể hạnh phúc."
Đêm đó, khi anh xông vào căn hộ của Triều Từ, tìm khắp các phòng rồi phát hiện cậu đang ở trong bồn tắm đầy máu và cơ thể lạnh ngắt không còn chút hơi ấm, anh đã nghĩ rằng tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Anh quá đau lòng vì cậu.
So với sự chiếm hữu, nỗi đau lòng này chiếm nhiều hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thiet-lap-lop-xe-du-phong-hen-mon-sup-do/3532194/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.