Từng câu từng chữ như đang đâm vào Kỳ Yến Chỉ, tạo ra những vết thương đẫm máu.
Khuôn mặt của hắn tái nhợt vì đau đớn. Có lẽ ngoại trừ lúc nhỏ ra, hắn chưa bao giờ phải trải qua đau đớn như vậy.
Nhưng hắn không thể nào trách được Triều Từ, chỉ có thể để mặc sự hối hận ăn mòn cơ thể của mình.
"Một vài viên đá, một vài khối sắt cũng không thể tạo lại đạo cốt. Thân thể của Triều Từ sẽ chết sau một trăm năm nữa. Thân thể của bất kỳ ai trên đời này cũng đều giá trị hơn so với lớp vỏ rỗng đã bị tàn phá này. Tại sao lão tổ cứ phải chấp nhất với Triều Từ?"
Khuôn mặt của cậu không khác gì so với một trăm năm trước, nhưng nó không còn vẻ vui tươi và làm nũng như trước nữa, mà chỉ còn lại sự tức giận và thù hằn.
Thương Trì muốn tạo lại đạo cốt cho cậu nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Thương Trì vô cùng thất vọng nhưng Triều Từ lại không có một chút tiếc nuối nào, thậm chí cậu còn phản đối việc tái tạo đạo cốt cho mình.
Nghe được cơ thể hiện tại của Triều Từ chỉ có thể sống được một trăm năm vì không có đạo cốt, Kỳ Yến Chỉ cũng hoàn toàn bất ngờ.
Một lúc lâu sau hắn mới tìm lại được giọng nói của mình: "A Từ, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương ngươi nữa, cũng sẽ không để ai làm tổn thương ngươi nữa."
"Dung Nhã đã không còn là đệ tử của ta, cũng không còn liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thiet-lap-lop-xe-du-phong-hen-mon-sup-do/3351175/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.