Chương trước
Chương sau
Ả vừa tới đã nhắc đến chuyện sảy thai làm cơ thể Triều Từ cứng lại.

Lúc này Triều Hoa mới chú ý tới trên tay của Triều Từ đang gấp bộ áo giấy.

Thứ đó là để dành cho đứa trẻ đã chết yểu.

Triều Hoa giật mình quay lại, thì thấy một tấm bài vị được đặt trên chiếc bàn ở phía trong.

Ả cảm thấy hơi rùng mình một chút, nhưng sau đó lại cảm thấy hả hê.

Kẻ được gọi là trưởng tử này rốt cuộc cũng đã ra đi.

Ả biết Lâu Quyết. Dù ở kiếp trước, ả chỉ sống cô đơn ở một vùng quê hẻo lánh, nhưng ả đã từng nghe nói về Lâu Quyết, y chính là Phong Khải Đế của Đại Sở.

Lúc Lâu Việt hơn bốn mươi tuổi, hắn đã truyền ngôi cho vị thái tử trẻ tuổi này. Dưới sự cai trị của Lâu Việt, lãnh thổ của Đại Sở được mở rộng không ngừng, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Với những thành tựu to lớn như vậy, có thể nói thời đại của hắn là thời đại hoàng kim nhất. Còn Lâu Quyết thì tiếp nối thời đại thịnh vượng từ phụ hoàng của y, tưởng chừng không thể nào bước thêm được nữa, nhưng không ngờ y không những duy trì thành công mà còn phát triển hơn nữa. Lâu Việt đã dành hơn hai mươi năm để đặt nền móng cho y, mà y đã dùng điều này để sáng tạo nên một triều đại vinh quang cho riêng mình.

Vì vậy, khi Triều Hoa biết tin Triều Từ có thai, ả vô cùng sợ hãi, nỗi sợ hãi này thậm chí còn lớn hơn khi nghe tin Triều Từ từ cõi chết trở về.

Ả cũng giống như Triều Từ, biết rằng thời điểm mang thai này trùng với thời điểm mang thai Lâu Quyết ở kiếp trước.

Ả đã từng điên cuồng trong một khoảng thời gian. Chẳng lẽ dù ả có làm gì, thì mọi việc vẫn không thay đổi hay sao? Lâu Việt vẫn yêu Triều Từ, Triều Từ vẫn có Lâu Quyết.

Nhưng không ngờ chỉ mấy ngày sau, tin Triều Từ sảy thai đã truyền ra.

Tin tức này hoàn toàn xua đi hết nỗi lo lắng về việc Triều gia được minh oan, còn khiến ả muốn cười ngay cả khi nằm mơ.

"Thật tiếc thay cho chất nhi của ta, không được sống cuộc đời này, nếu có thể sinh ra một cách khỏe mạnh, có lẽ nó sẽ trở thành thái tử của Đại Sở." Trông ả có vẻ buồn bã nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười. Trước mặt Triều Từ, ả cũng không thèm giả vờ làm gì cả.

Triều Từ không để ý đến ả mà cúi đầu, tiếp tục gấp bộ áo giấy nhỏ.

Gương mặt vô cảm như người chết của cậu khiến cho Triều Hoa cảm thấy nhàm chán. Ả đến đây không phải là để đi thăm Triều Từ.

Ả nhìn Triều Từ chế nhạo: "Triều Từ, ngươi có biết tại sao ta ghét ngươi đến như vậy không?"

Triều Từ chợt khựng lại.

Cậu dừng việc đang làm, chậm rãi nói: "Ngươi không chỉ ghét ta, mà còn ghét Triều gia."

"Ta cũng muốn biết nguyên nhân." Triều Từ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào Triều Hoa.

Lý do nào khiến ngươi căm ghét người anh trai đã yêu thương ngươi từ nhỏ?

Lý do nào khiến ngươi phải trả thù gia đình đã nuôi nấng ngươi, xem ngươi là đích nữ, chưa bao giờ để ngươi phải thua thiệt?

"Bởi vì ngươi đã cướp đồ của ta." Trong giọng nói của Triều Hoa tràn ngập sự căm hận và oán độc, "Ta vốn gặp Lâu Việt trước, gặp hắn khi mới mười ba tuổi, lúc hắn còn rất yếu đuối và dễ bị bắt nạt. Ta đã làm rất nhiều điều cho hắn, hắn có được như ngày hôm nay cũng một phần nhờ ta. Hắn hứa sẽ cưới ta làm hoàng hậu nếu sống sót từ Tây Bắc trở về, còn ngươi chỉ là một tấm khiên để hắn sử dụng mà thôi."

"Ngươi mê hoặc hắn, khiến hắn phản bội ta! Ta mới là chủ của cái lục cung này, là mẫu nghi thiên hạ, nhưng bây giờ chỉ là một phi tần, chẳng lẽ ta không nên hận ngươi sao?" Giọng nói của ả càng lúc càng nhanh, đầu nhọn của hộ giáp bằng vàng cắm sâu vào da thịt.

Triều Từ nghe được mà ngây người.

"Sao ngươi lại tới đây?" Sau tiếng đẩy cửa, một người đàn ông cao lớn bước vào trong phòng. Khi nhìn thấy Triều Hoa đang ở trong phòng, hắn liền trở nên lạnh lùng.

Từ sau khi Triều Từ sảy thai, trông cậu vô cùng tiều tụy, Lâu Việt sợ làm phiền đến cậu nên mỗi lần đến đây đều không cho thái giám hô lên.

Bây giờ nhìn thấy Triều Hoa ở đây, lòng hắn chợt nặng nề.

Hắn đã biết lòng dạ của Triều Hoa từ lâu, ban đầu hắn không có ý định để Triều Hoa vào cung, nhưng sau đó, hắn đã phát hiện ra manh mối giữa Triều Hoa và Lâu Thần nên đã cho ả vào cung. Ả ghen tị với Triều Từ, thậm chí còn lấy oán trả ơn, hắn biết tất cả những chuyện này. Trước đây, hắn cần phải sử dụng ả để làm công cụ thực hiện kế hoạch của mình.

Bây giờ, ả đã vô dụng, chưa kể Lâu Thần đã hoàn toàn không còn quan tâm đến ả, cho dù Lâu Thần có quan tâm, thì Lâu Việt vẫn còn ký ức trong giấc mơ đó, gần như chiếm thế thượng phong trong cuộc đối đầu với Lâu Thần. Mà trận chiến này đã gần kết thúc, bản thân Lâu Thần còn không thể bảo vệ được mình thì nói gì đến Triều Hoa. Lý do mà Lâu Việt không xử lý ả ngay lập tức chỉ đơn giản là do hắn tạm thời quên đi một số kẻ không quan trọng. Hơn nữa, kể từ khi hắn tìm được Triều Từ, hết sự việc này đến sự việc khác đã lấy đi tâm lực của hắn.

Nhưng khi nhìn thấy Triều Hoa và Triều Từ ở cùng một phòng, hắn đột nhiên cảnh giác. Hắn biết Triều Hoa ngu ngốc và độc ác, nhưng trong nhiều trường hợp, sự ngu ngốc không làm giảm bớt đi sự độc ác của một người, mà ngược lại, nó càng khiến cho ả trở nên ngang tàng hơn.

Triều Hoa đã lâu không gặp Lâu Việt, nhưng ả chỉ mới ngồi ở đây một lát với Triều Từ mà đã gặp được Lâu Việt, khiến ả vừa bất ngờ vừa ghen tức.

Ả vội vàng đứng dậy hành lễ với Lâu Việt.

Lâu Việt nhìn chằm chằm vào ả, lạnh giọng hỏi: "Ngươi đang nói gì với hoàng hậu?"

"Thần thiếp, thần thiếp..." Triều Hoa lúng túng hồi lâu, không biết nên trả lời như thế nào.

Dù ả có ngu ngốc đến đâu, cũng có thể nhận ra thái độ của Lâu Việt trong thời gian qua.

Ả biết Lâu Việt thực sự không có tình cảm với ả, đến bây giờ hắn vẫn giữ ả ở lại, có lẽ chỉ vì nghĩ đến nhân quả và ân tình năm đó.

"Thục Phi nói bệ hạ đã từng hứa với muội ấy là sẽ lấy muội ấy làm hoàng hậu, mà ta chỉ là một tấm khiên để bệ hạ sử dụng." Giọng nói của Triều Từ không có bất kỳ cảm xúc nào, cậu chỉ nhìn thẳng vào Lâu Việt, "Bệ hạ, những điều muội ấy nói có đúng không?"

"......"

Lâu Việt  không ngờ rằng Triều Hoa lại nói đến chuyện này.

Ả đúng là ngu ngốc, nói những lời này với Triều Từ thì có ích lợi gì? Gây hại cho người nhưng bất lợi cho mình.

Mà việc Triều Hoa có ngu ngốc hay không đã không còn quan trọng với hắn, ngay khi Triều Từ hỏi câu này, Lâu Việt liền lập tức hoảng sợ.

Trong tiềm thức hắn muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn vào ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt của Triều Từ, những lời phủ nhận giả dối đó chợt nghẹn lại ở trong cổ họng.

Nhìn thấy hắn như vậy, Triều Từ đã hiểu rõ mọi thứ.

"Có vẻ như đó là sự thật." Triều Từ nhẹ nhàng nói.

Hóa ra kiếp này thực sự khác với kiếp trước.

Kiếp này, Lâu Việt vốn thích Triều Hoa, vốn đã đồng ý cưới Triều Hoa làm hoàng hậu. Buồn cười thay cậu vẫn sống ở kiếp trước, tưởng rằng Lâu Việt vẫn là người yêu bên cậu cả đời.

Sống lại một đời, ngỡ là có được tiên cơ, nhưng lại bị thứ gọi là tiên cơ này che mù đôi mắt.

"A Từ..." Lâu Việt không kiềm lòng được mà gọi cậu.

Hắn muốn tìm cho mình một lý do, nhưng lý do là gì đây? Chẳng lẽ hắn nói rằng ban đầu hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn đã bị cậu thu hút rồi thực sự yêu cậu. Nhưng sau đó thì sao? Hắn đã dùng Triều Từ và Triều gia để làm mồi nhử, khiến cho họ đau khổ rất nhiều.

Lý do như vậy đâu thể làm cho hắn trở nên tốt đẹp hơn?

Có lẽ hắn có thể tìm ra lý do tốt hơn, nhưng trong lúc này, khi đứng trước mặt Triều Từ, hắn không thể nghĩ ra được lý do nào để tự bao biện cho mình.

"Không sao." Triều Từ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cúi đầu, tiếp tục gấp bộ quần áo nhỏ của mình.

Cậu đã không còn hy vọng vào Lâu Việt của kiếp này, bây giờ những lời nói của Triều Hoa cũng không làm tổn thương đến cậu, mà chỉ khiến cậu càng nhận ra sự nực cười của kiếp này.

Lâu Việt của kiếp này yêu ai, vì sao muốn làm hoàng hậu của hắn, chuyện này có liên quan gì đến cậu?

Khi Lâu Việt giết chết Quyết Nhi, cậu đã mất đi hoàn toàn hy vọng với người này rồi.

"Ngươi lui xuống đi." Lâu Việt nói với Triều Hoa.

Hắn biết mình cần phải xử lý Triều Hoa, nhưng hắn không muốn làm bẩn mắt Triều Từ.

Triều Hoa cảm thấy bất mãn.

Ả không ngờ rằng sau khi kể cho Triều Từ nghe về chuyện khiến ả luôn canh cánh trong lòng, nhưng Triều Từ lại không có bất kỳ phản ứng nào.

"Sao chưa cút?!"

Thấy ả đứng đó do dự không chịu bước ra, Lâu Việt lạnh giọng thúc giục.

Triều Hoa cắn môi, cuối cùng không cam lòng rời đi.

Sau khi ả rời đi, bầu không khí trong phòng vẫn rất lạnh lẽo.

Từ khi đứa bé kia ra đi, Triều Từ đã mất đi mọi cảm xúc. Cậu trở nên ít nói, không có gì có thể làm cậu phản ứng, mỗi ngày cậu chỉ làm những món đồ nhỏ, cầu nguyện và thắp hương cho đứa con đã khuất.

Đứa bé chết yểu, theo lý thường thì không nên lập bài vị. Triều Từ thân là một hoàng hậu, nhưng lại thờ cúng bài vị của đứa bé ở trong tẩm cung của mình, còn đặt tên cho nó là Lâu Quyết.

Cậu suốt ngày ở trong tẩm cung, làm những đồ vật dành cho người chết. Nếu có ai đó đến Lâm Hoa Cung chắc chắn sẽ bị dọa cho chết khiếp.

Hành động của cậu ở trong mắt người khác, thật kỳ lạ và không thể hiểu nổi.

Chẳng qua chỉ là một cái thai chỉ mới ba tháng tuổi.

Dù có buồn đau, liệu có cần đến mức như vậy không? Thực sự rất kỳ quái.

Bản thân là một mẫu nghi thiên hạ nhưng hành động như vậy thật là ngớ ngẩn. Nhưng Lưu Việt vẫn lặng lẽ chấp nhận.

Vì hắn hổ thẹn trong lòng, vì hắn có lỗi với đứa bé đó, và càng cảm thấy đau lòng với Triều Từ.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Triều Từ cẩn thận đặt bộ quần áo giấy đã gấp xong sang một bên, sau đó cậu lấy ra một tờ giấy dầu khác rồi bắt đầu làm tiếp.

"A Từ." Hắn nhịn không được bèn lên tiếng, muốn phá vỡ bầu không khí nặng nề khiến người ta ngột ngạt này, "Triều gia sắp về kinh."

"Chắc là ba ngày sau, lúc đó cô sẽ dẫn ngươi đi gặp bọn họ ở ngoài cung được không?" Hắn đi tới trước mặt Triều Từ, nhẹ giọng hỏi.

Triều Từ ngừng động tác, một lát sau mới chậm rãi gật đầu.

Nụ cười trên môi Lâu Việt có chút cay đắng.

Bây giờ, chỉ khi nhắc đến Triều gia, Triều Từ mới đáp lại với hắn một vài câu.

Đột nhiên hắn cảm thấy rất sợ hãi.

Hắn không nhịn được, cúi người xuống ôm Triều Từ: "A Từ, xin đừng như vậy nữa được không?"

Hắn đã từng nghĩ rằng bất kể chuyện gì xảy ra, hắn luôn có cơ hội để bù đắp cho Triều Từ. Những thương tổn và vết sẹo mà Triều Từ đã trải qua, hắn có thể từng bước một chuộc lại, từng bước một chữa lành cho chúng.

Nhưng đứa bé đã ra đi gần một tháng, cho dù hắn có cố gắng bù đắp đến thế nào, cố gắng làm cho Triều Từ vui vẻ đến thế nào, thì Triều Từ vẫn luôn như là một người mất hồn.

Triều Từ có thể thoát ra khỏi chuyện này không?

Mình, mình đã thực sự... sai rồi sao?

Lâu Việt nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Không, mình không sai. Dù bất cứ điều gì xảy ra, mình không thể chấp nhận mất đi Triều Từ một chút nào.

Em ấy sẽ thoát ra được.

Hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của Triều Từ.

Triều Từ để mặc hắn làm, không có biểu cảm thừa thải nào trên gương mặt của cậu.

............

Một ngày trước khi Triều gia trở về, một sự kiện lớn khác đã xảy ra trong cung.

Hải Yến Cung của Thục phi bị cấm quân lục soát, tìm thấy nhiều bằng chứng hơn cả lúc lục soát cung của hoàng hậu.

Trong số những bức thư trao đổi giữa ả và tiền thái tử, còn có những bức thư giữa ả với nhiều đại thần khác trong triều. Trong quá trình điều tra này, ngoài Thục Phi ra, nhiều quan lại phản bội theo phe Lâu Thần cũng bị bắt.

Không chỉ thư từ, mà còn có cả tín vật. Cuối cùng, cung nữ bên người ả đã thú nhận toàn bộ kế hoạch hãm hại Triều Từ như thế nào.

Mọi chuyện xảy ra ở Lâm Hoa Cung ngày hôm đó lại tái hiện ở Hải Yến Cung.

Triều Hoa nhìn những thư từ và tín vật này, ả không thể nào tin nổi vào mắt mình.

Dù cho ả có ngu xuẩn đến đâu, làm sao có thể để lại nhiều chứng cứ phạm tội như vậy! Những thư từ qua lại với Lâu Thần vốn đã được ả tiêu hủy từ lâu rồi mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.