Nếu thực sự như vậy, phu quân của nàng ta vào ngục, không phải ngươi nên vui mừng sao?
Nhưng câu này, Lâu Việt lại không nói ra.
Triều Từ hơi sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới Lâu Việt lại đột nhiên nói ra lời này.
Sau đó, cậu không nhịn được mỉm cười, hoàn toàn không có một chút căng thẳng nào: "Là do khi đó biểu muội vẫn chưa hiểu chuyện."
"Năm đó muội ấy chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi đã biết gì đâu ạ, muội ấy thấy thần thiếp trông dễ nhìn nên muốn được gả cho thần thiếp. Nhưng thần thiếp chỉ có tình cảm huynh muội với muội ấy, không dám vượt quá giới hạn, tất nhiên cũng không muốn làm lỡ tuổi của muội ấy. Sau này, muội ấy kết hôn với Dương Chấn, Dương Chấn tính tình cương trực, làm quan thanh liêm, có tài có đức. Dù cuộc sống không thể gọi là giàu sang, nhưng đệ ấy đối đãi với biểu muội của thần thiếp rất tốt. Sau khi kết hôn, hai người kính nhau như khách, cử án tề mi, muội ấy đã không còn tâm tư gì với thần thiếp nữa."
Phong tục ở Đại Sở khá cởi mở, việc nữ tử tự mình theo đuổi người trong lòng trước khi kết hôn cũng không phải là chuyện hiếm.
Lâu Việt không phản ứng gì, ánh mắt dừng lại trên bát canh cá trong tay Triều Từ.
Nhưng không ngờ Triều Từ lại hỏi một cách thẳng thắn: "Sao hôm nay bệ hạ lại hỏi như thế? Có phải người đang ghen không?"
Lâu Việt liền chuyển ánh mắt lên người cậu, trong đôi mắt đã hiện ra một chút lạnh lẽo.
Tuy nhiên, Triều Từ không hề sợ hãi, cười nói: "Thần thiếp đối với bệ hạ là tình cảm chân thành, hận không thể viết hai chữ này lên mặt, bệ hạ thực sự không nhìn ra sao?"
"......"
Không phải là hắn không nhận ra.
Có ai mà không thể nhận ra chứ? Trong đôi mắt của thanh niên chất chứa tình yêu thương chân thành nhất, nói thẳng ra là vô cùng mê đắm, là dáng vẻ của một người dâng hết toàn bộ tình yêu. Cậu không che giấu tình cảm của mình, những tài hoa được người ngoài ca ngợi là vô song đó lại dùng hết để viết thơ ca, thổ lộ tình yêu với hắn, mười ngón tay không dính nước mùa xuân giờ đây cũng đang trồng hoa, nấu canh cho hắn.
Nhưng... Dù có tốt đẹp đến đâu, hắn cũng đều xem nhẹ.
Thậm chí ngay cả khi lên giường, dù Lâu Việt có đưa ra yêu cầu quá đáng, Triều Từ cũng sẵn sàng làm theo...
Trước đó bọn họ chưa từng gặp mặt nhau, ngày thứ hai sau đại hôn, hắn đã cho cậu uống thuốc tránh thai. Lúc nào hắn cũng nói lời lạnh lùng, ít khi vui vẻ với cậu... Một Lâu Việt như vậy thì có đáng giá gì để Triều Từ phải dành tình yêu đến như thế?
Hắn cho Triều Từ làm chủ lục cung, Triều Từ liền quản lý hậu cung một cách gọn gàng, trật tự. Hắn cố tình sủng ái một vài phi tần để che giấu tai mắt, nhưng chưa hề thấy Triều Từ biểu lộ sự ghen tuông nào.
Tình cảm của Triều Từ giống như là hết lòng dâng hiến, nhưng có vẻ còn cao hơn thế nữa. Cậu có thể hoàn toàn bao dung Lâu Việt, thậm chí là nuông chiều hắn, nhưng Lâu Việt vẫn không thể hiểu được cậu.
Hắn biết Triều Từ chỉ có tình cảm huynh muội với Ninh thị, hắn biết Triều Từ không hề có tâm tư gì khác đối với những phi tần trong hậu cung... Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà đã hỏi.
Ngươi thực sự thích ta? Ta có lý do gì để khiến ngươi phải thích?
Lâu Việt che giấu đi sự tăm tối trong ánh mắt, hắn ngừng lại một chút rồi hỏi: "Dương Chấn là Thiên Niên Tiến sĩ."
"Nhưng thi Đình năm nay chỉ mới qua hơn một tháng... Nếu ngươi không vào cung, thì Trạng Nguyên năm nay có lẽ đã là ngươi. Giống như phụ thân của ngươi, đều đạt được tam nguyên."
Triều Từ dường như đã hiểu ý Lâu Việt.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu là Triều Từ trước đây, cậu thực sự sẽ không oán trách sao?
Cậu tài giỏi hơn người, từ nhỏ mục tiêu của cậu là thi đậu công danh, hết lòng vì thiên hạ, suốt hai mươi năm nay vẫn như vậy. Nhưng khi bước vào cung, tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói.
Từ đó, cuộc đời của cậu bị giam cầm trong bốn bức tường đỏ, tranh giành với những người phụ nữ khác để tìm kiếm sự ân sủng từ một người đàn ông.
Làm sao cậu có thể không mang theo một chút oán hận nào, lẽ ra cậu có thể bộc lộ tài năng của mình ở một thế giới rộng lớn hơn, nhưng giờ đây lại bị mắc kẹt trong chốn nhỏ bé này.
Đây cũng là nút thắt trong lòng của Triều Từ khi cậu vừa mới nhập cung ở kiếp trước. Nhưng con người không thể mãi mãi chìm đắm trong những thứ đã mất, Triều Từ dễ dàng hiểu ra điều đó, sau này cậu có tình cảm với Lâu Việt, cả hai cùng nắm tay nhau đi hết một đời, thực sự không còn gì phải nuối tiếc.
Luôn muốn nắm giữ mọi thứ trong tay nhưng lại không có đủ lòng tham.
Những điều này Triều Từ đã hiểu rất rõ, kiếp này được sống lại cậu không còn muốn mắc kẹt vào nó nữa.
Nhưng hắn không đợi cậu đáp lại, sự im lặng ban đầu của cậu đã bị Lâu Việt thu hết vào đáy mắt.
"Được rồi." Lâu Việt nói, "Ta sẽ điều tra vụ việc của Dương Chấn."
Thực ra cho dù Triều Từ không cầu xin hắn, thì Dương Chấn cũng không bị buộc tội vì chuyện này.
Vụ án tha.m nhũng đó liên quan đến hàng chục người, Dương Chấn chỉ là bị đẩy ra để làm con cờ. Dương Chấn là học trò của Triều Minh Chi, người đang đứng bên phe của Lâu Việt, cũng là người khiến nhiều thế gia bất mãn... Quan trường vốn nhiều khúc mắc, phức tạp như thế.
............
Lại nửa năm trôi qua.
Vụ án tha.m nhũng vào nửa năm trước cũng là ngòi nổ để Lâu Việt triệt để thanh lọc triều đình, tìm hiểu nguồn gốc để nhổ bỏ tận gốc thế lực to lớn đó. Sau này, những thế gia đó mới biết được rằng hoàng đế mà bọn họ luôn khinh thường, đã trở thành một kẻ nắm giữ quyền lực vô cùng to lớn. Bọn họ tưởng rằng hoàng đế bị cô lập, không có sự ủng hộ trên triều đình, nhưng thực tế người bị cô lập lại chính là bọn họ.
Máu trên pháp trường chưa bao giờ phai đi.
Sự hỗn loạn trên triều đình đến lúc này mới gần như được lắng xuống.
Ngày tuyển tú năm nay của tới gần.
Hôm nay, yến tiệc Nghi Sơn vẫn được tổ chức như mọi năm tại Nghi Sơn Lâu, nghe nói hoàng đế cũng sẽ đến dự tiệc Nghi Sơn, vì vậy những văn nhân càng trở nên sôi nổi hơn, một đám người túm tụm bàn chuyện viển vông, chỉ điểm giang sơn.
Tất cả bọn họ đều đang đợi Lâu Việt đến, nhưng bọn họ không biết rằng Lâu Việt đã ở trong Nghi Sơn Lâu rồi.
Bên trong sương phòng nơi góc khuất, có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang ngồi bên cạnh Lâu Việt.
Ả không muốn nghe bọn văn nhân cao ngạo nói chuyện, chỉ nhìn nam tử cao lớn ở trước mặt, ngập ngừng nói: "Bây giờ triều đình đã ở trong tay bệ hạ, Triều Từ đã trở nên vô dụng. Ngày tuyển tú cũng sắp đến rồi, có lẽ bệ hạ... nên tìm cớ để Triều Từ rời khỏi..."
Ánh mắt người đàn ông nhìn ả như một mũi tên lạnh.
Triều Hoa im bặt, không nói nữa.
Nhưng trong lòng ả, cảm xúc oán hận lại nổi lên lần nữa.
Ả kiềm chế, kiềm chế mãi, cuối cùng không thể nào kìm lại miệng mình nữa: "Trước đó bệ hạ đã hứa sẽ cưới ta làm vợ, chẳng lẽ bây giờ lại không còn hiệu lực sao?"
Ả sống lại lần nữa, nhờ biết trước những việc sắp xảy ra mà đi trước người khác một bước, ả đã giúp đỡ Lâu Việt không biết bao nhiêu lần. Nhưng giờ đây, Lâu Việt trở thành cửu ngũ chí tôn, liền muốn vứt bỏ mình như giày rách sao?
Triều Hoa vốn không phải là người tốt, bây giờ lại càng không thể kiềm chế nổi sự oán hận của mình.
Lâu Việt không trả lời mà liếc nhìn Lâm Trình ở bên cạnh.
Lâm Trình hiểu ý, đi lên rót một tách trà cho Lâu Việt.
Lâu Việt cầm tách trà lên, sau đó chậm rãi nói: "Nàng cứ nhập cung trước, còn Triều Từ... vẫn còn hữu dụng."
"Vẫn còn hữu dụng gì chứ? Bây giờ triều đình chẳng phải là nằm trong tay của bệ hạ rồi sao?" Triều Hoa truy hỏi.
Lâu Việt dừng động tác lại, sau đó ngước mắt lên, liếc nhìn Triều Hoa.
Triều Hoa liền cảm thấy cả cơ thể đều cứng đờ.
Ả biết rằng mình vì quá xúc động nên đã vượt qua giới hạn.
"Triều Hoa biết sai rồi." Ả cúi đầu nói.
"Nếu không thể thận trọng trong lời nói và hành động, nếu cứ như vậy mà nhập cung, e rằng sẽ không có kết cục tốt." Lâu Việt nói.
Triều Hoa không nói nữa.
Nhưng trong đôi mắt đang cụp xuống của ả tràn đầy sự oán hận.
Lâu Việt vốn đã hứa sẽ cưới ả, nếu vậy thì ả chính là hoàng hậu, làm gì cần phải cẩn thận trong từng lời ăn tiếng nói?
Nhưng hiện tại, người đang chiếm lấy vị trí của ả lại là tên huynh trưởng luôn khom lưng uốn gối, giả tình giả ý kia.
Những gì Triều Hoa đang nghĩ trong lòng đều hiện ra trên khuôn mặt của ả.
Ngày xưa ả vẫn có thể giả vờ giả vịt một chút, nhưng hiện tại khi thấy Lâu Việt đã ngồi lên vị trí đó, nhưng ả vẫn không thể đạt được những gì mà mình mong muốn, thời gian ngày càng kéo dài, với lòng dạ của ả đã không còn chịu đựng được nữa.
"Hôm nay dừng lại ở đây đi." Lâu Việt nói xong liền đứng dậy, sải bước rời đi.
Lâm Trình cũng theo hắn rời khỏi.
Để lại một mình Triều Hoa ở trong sương phòng.
Nghe tiếng bước chân xa dần, ả đột ngột đứng dậy, hất đổ hết toàn bộ cốc chén ở trên bàn xuống đất.
Lâu Việt đã có cảm tình với Triều Từ.
Cho dù ả có ngu ngốc đến đâu, ả cũng có thể nhận ra.
Một gã đàn ông cứng nhắc như Triều Từ lại có thần thông gì, khiến cho Lâu Việt mê đắm hắn cả hai đời!
Nếu thực sự như vậy...
Ả nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy hiểm độc.
Triều Từ, là do ngươi ép ta.
............
Tâm trạng của Triều Từ không được tốt lắm.
Tên Lâu Việt này không biết nổi cơn gì, từ khi ra ngoài cung trở về liền hành cậu muốn chết.
Từ ban ngày đến tận đêm khuya, Triều Từ muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể để ý thức của mình trôi nổi.
Hôm sau, cậu bất ngờ hôn mê, sốt cao.
Thái y đến kiểm tra, chỉ đơn giản là do tình d.ục quá độ, cần tiết chế chuyện phòng the, sau khi kê thuốc cho Triều Từ liền lui đi.
Cung nữ phụ trách đưa thuốc tránh thai cho Triều Từ đang đứng ở trước giường, nhìn hoàng hậu bất tỉnh mà không biết phải làm sao.
"Bệ hạ..." Nàng do dự mở miệng.
Lâu Việt nhìn chén thuốc tránh thai mà cung nữ đang bưng.
Một lát sau, hắn nói: "Hôm nay thôi đi."
"... Dạ." Cung nữ lui xuống.
Sau nửa canh giờ, bát thuốc mà Thái Y Viện kê cho Triều Từ được đem đến.
Cung nữ hầu hạ bên người Triều Từ đang định đút thuốc cho cậu thì bị Lâu Việt ngăn lại.
Lâu Việt tự mình cầm bát thuốc, nói: "Các ngươi đều lui xuống hết đi."
"Dạ." Những cung nữ bên trong tẩm cung đều lui ra ngoài.
Lâu Việt cầm bát thuốc, ngồi bên giường Triều Từ. Hắn ôm cậu sang phía mình, để cậu tựa vào người của hắn.
Hắn cẩn thận đút từng thìa một cho người ở trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]