Chương trước
Chương sau
【 Tính toán xong chưa, nếu xong rồi thì chúng ta đi tới thế giới tiếp theo được chưa? 】Triều Từ đang ở bên trong không gian của hệ thống mà thúc giục nó.

【 Chờ một chút, chờ một chút —— Chỉ mất có vài phút thôi mà sao cậu gấp dữ vậy? 】Hệ thống bất đắc dĩ,【 Cậu vừa mới vất vả ở bên đó xong, sao không tranh thủ thời gian ở chỗ này để nghỉ ngơi cho thật tốt? 】

【 Ở chỗ này có gì mà nghỉ ngơi cơ chứ, cái gì cũng đều không có. Mau nhanh chân thu phục cho xong mấy tên ngu ngốc đó, rồi mau trở về nhà mới là đúng đắn. 】Triều Từ nói.

【 Được rồi, được rồi, đừng có hối tôi nữa, có kết quả rồi nè. 】Hệ thống vội vàng quét nhanh kết quả rồi nói với Triều Từ,【 Một ngàn năm sau, Lục Diễn bị Lý Ngạn giết chết. Lục Diễn dấn sâu vào chuyện tình cảm, không đủ tư cách trở thành người được chọn, nên Thiên Đạo đã lựa chọn Lý Ngạn. 】

【Ừ, ừ. 】 Triều Từ gật đầu, 【 Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi thôi! 】

............

Sau khi Triều Từ mở mắt ra, cậu nhớ lại quá trình thực hiện nhiệm vụ ở thế giới này, mà quá trình này đối với cậu lại không hề khó khăn.

So với hai thế giới trước đó, thế giới này giống như đang ở phó bản max cấp thì rớt xuống thôn tân thủ.

Nơi này không phải là thế giới cổ đại, mà là một thế giới hiện đại, nhưng lại không giống so với hầu hết thế giới hiện đại khác, vì thế giới này có sáu loại giới tính, một thế giới thuộc thiết lập ABO.

Cậu ở thế giới này chỉ là một Beta bình thường, nhưng có gia cảnh rất tốt, cha cậu là một người vừa có tiền vừa có quyền, mà bên nhà ngoại của cậu từng có chỗ đứng khá lớn trong giới chính trị.  Nhưng khi cậu còn nhỏ, nhà ngoại cậu xảy ra chuyện, suy sụp nhanh chóng, còn bị kẻ gian giậu đổ bìm leo. Cha cậu không còn quan tâm đến mẹ cậu, chỉ vài năm sau mẹ cậu đã bị bệnh nặng rồi qua đời. 

Mẹ cậu chỉ vừa mới mất được một tháng, cha cậu đã đưa về nhà một người phụ nữ Omega, còn có một đứa em trai Alpha nhỏ hơn Triều Từ hai tuổi. Khi đó, Triều Từ chỉ mới bảy tuổi.

Lúc đó Triều Từ đã mang bóng ma tâm lý, còn bị mọi người thờ ơ và bắt nạt, khiến cậu sống khép mình cho tới mười bảy tuổi.

Cậu chỉ là một Beta bình thường, nhưng nhà họ Triều lại sắp xếp cho cậu học ở trong một ngôi trường quý tộc, giữa một đám Alpha và Omega này trông cậu có vẻ vô cùng mờ nhạt. Mà cậu cũng không có năng khiếu nổi bật gì, ngay cả học lực cũng vô cùng bình thường, cho dù cậu có nỗ lực như thế nào. Bởi vì môi trường xã hội và cả những người xung quanh chưa từng đối xử tốt với cậu, nên cậu có tính cách nhút nhát, tự ti và hướng nội, không hề có bạn bè.

Thậm chí, vì tính cách tự ti và không hoà đồng với mọi người xung quanh, mà dần dần cậu bị bạn bè trong trường xa lánh.

Nhưng hoàn toàn trái ngược với cậu là đối tượng thực hiện nhiệm vụ của thế giới này, tên là Lâm Tranh.

Lâm Tranh lớn hơn Triều Từ một tuổi, gia cảnh của hắn vô cùng khủng bố, quyền thế của cha Triều Từ không đáng nhắc tới trước mặt gia tộc của Lâm Tranh. Hắn cũng là một Alpha ưu tú, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng hơn người. Dù là về sự thông minh hay sức mạnh thể chất, hắn luôn là người xuất sắc nhất trong những bạn bè đồng trang lứa.

Một người như vậy cách biệt quá xa với Triều Từ. Chỉ khi một mình dựa vào lan can ở hành lang lớp học, cậu mới có thể nhìn thấy cậu thiếu niên chói mắt được mọi người vây xung quanh đó.

Mà trước nay Triều Từ chưa bao giờ nghĩ rằng một người như vậy sẽ có liên quan gì đến mình.

Cho đến một ngày vào năm lớp mười một, cậu đã bị một đám bạn Alpha cùng lớp bắt nạt ở trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh bên cạnh trường học.

Cậu đã được Lâm Tranh cứu.

Hắn giúp Triều Từ đánh đuổi những người đó, mà những người đó khi nhìn thấy người ra mặt để bảo vệ Triều Từ là Lâm Tranh, bọn họ cũng không dám gây thêm rắc rối, đều lần lượt bỏ đi.

Lâm Tranh dẫn Triều Từ đi đến phòng khám gần đó, còn trả trước tiền thuốc men cho cậu.

Lúc Lâm Tranh đang nói chuyện cùng với bác sĩ, Triều Từ vô cùng cẩn thận mà khẽ nhìn hắn.

Ánh sáng rọi xuống những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt hắn để lại một bóng mờ, đôi môi mỏng hơi mím lại, rõ ràng chỉ lớn hơn Triều Từ một tuổi, nhưng trông hắn không giống bạn bè cùng trang lứa chút nào.

Sau khi hắn đưa thuốc cho Triều Từ liền rời đi.

Cả đêm hôm đó, Triều Từ trằn trọc không thể ngủ được. Trong căn phòng nhỏ bé của cậu, lần đầu tiên có một bầu không khí nóng như thiêu đốt.

Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh cậu thiếu niên đẹp trai đang nói chuyện nghiêm túc với bác sĩ, hình ảnh cậu thiếu niên kéo Triều Từ ra khỏi con hẻm nhỏ đó, đều hiện lên vô cùng rõ ràng.

Còn có mùi thơm nhàn nhạt trên người, hình như là mùi của cây tùng bách, đây hẳn là pheromone Alpha của hắn, mặc dù Triều Từ chỉ là một Beta không thể phản ứng với pheromone, nhưng mùi này vẫn như cũ khắc sâu trong trí nhớ của cậu.

Hôm sau Triều Từ đi học đều bồn chồn không yên cả ngày, vì cậu muốn gặp Lâm Tranh để nói lời cảm ơn.

Bọn họ không cùng khối nên tất nhiên sẽ không cùng lớp, nhưng phòng học thì ở cùng một tầng lầu. Tầng này dành cho học sinh lớp mười một và mười hai, phía đông là mười hai, còn phía tây là mười một.

Ngày thường, ngoại trừ lúc Triều Từ đi vệ sinh hay lấy nước thì cậu rất ít khi ra khỏi phòng học. Nhưng hôm nay cậu lại tranh thủ thời gian nghỉ giữa tiết để đi đến hành lang, giả vờ dựa vào lan can mà ngẩn người, nhưng thật ra cậu đang dùng khoé mắt của mình mà lén nhìn phòng học của Lâm Tranh.

Đáng tiếc vị trí ngồi của Lâm Tranh không gần cửa ra vào hay cửa sổ, Triều Từ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của hắn.

Ở hai tiết đầu, hắn đều không ra khỏi phòng học, hình như là đang ngủ gục ở trên bàn. Người đó rất cao, tuy chỉ mới lớp mười hai nhưng lại cao đến gần 1m87. Khi gục đầu trên bàn học, bàn học đó lại có vẻ quá nhỏ so với hắn.

Triều Từ không thể tìm được cơ hội để nói chuyện với Lâm Tranh trong hai tiết đầu này.

Đến giờ nghỉ của tiết thứ ba, Lâm Tranh mới đi ra ngoài.

Hắn đang đứng ở cuối hành lang, một tay chống lên lan can, dựa người, nói chuyện phiếm cùng với một nam sinh.

Nam sinh đang nói chuyện cùng với hắn cũng là một Alpha, tên là Đỗ Thịnh Vũ, cũng xuất thân từ gia tộc hiển hách, học lực và ngoại hình xuất chúng, rất nổi tiếng trong trường, thậm chí ngay cả một người không có bạn bè như Triều Từ cũng đã từng nghe qua tên của người này.

Đỗ Thịnh Vũ có vẻ là một người thích nói, đang kể chuyện huyên thuyên gì đó với Lâm Tranh, còn Lâm Tranh thì chỉ thỉnh thoảng đáp lại.

Từ góc độ này của Triều Từ, cậu chỉ có thể nhìn thấy được sườn mặt, mũi thẳng, mày sâu và chiếc cằm có hơi nhọn của hắn.

Hắn có vẻ là con lai, tuy không rõ ràng lắm nhưng vẫn có đường nét khuôn mặt rất sâu và một đôi mắt màu xanh lục bảo.

Hình ảnh lúc này dường như đang lồng vào khung cảnh tối hôm qua.

Triều Từ cảm thấy tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì hồi hộp. Thấy cuộc trò chuyện của bọn họ hình như sắp kết thúc, cậu nuốt nước miếng đi qua đó.

"Xin lỗi, em có thể làm phiền anh một lúc được không?"

Lâm Tranh và Đỗ Thịnh Vũ đồng thời nghe thấy một giọng nói rụt rè.

Quay đầu lại, bọn họ nhìn thấy một cậu nhóc Beta đang đứng phía sau, nói lí nhí.

Cậu nam sinh này rất gầy, cũng không cao. Bề ngoài không có gì nổi bật, chỉ có thể nói là hơi thanh tú, nhưng sự thanh tú này lại bị vẻ mặt ngượng ngùng của cậu che giấu.

Chỉ cần nhìn một cái là biết người này có tính cách hướng nội.

Nếu xuất hiện ở chỗ này chắc hẳn là bạn cùng khối, nhưng cả Lâm Tranh và Đỗ Thịnh Vũ đều không có bất kỳ ấn tượng nào về người này.

Ánh mắt của cậu đang hướng về phía Lâm Tranh, rõ ràng là muốn tìm Lâm Tranh.

Triều Từ cao 1m75, cũng không phải là thấp, nhưng Lâm Tranh lại cao hơn cậu gần một cái đầu.

Thấy Alpha cúi đầu, không chút cảm xúc nào nhìn mình, Triều Từ nắm chặt hai tay giấu bên trong ống tay áo, cậu cắn răng nói: "Anh Lâm Tranh, ngày hôm qua... Cảm ơn anh..."

"... Cái gì?" Lâm Tranh cau mày, giống như không hiểu ý của Triều Từ.

Lúc này, chuông vào lớp reo lên, cũng át đi câu nói vừa nãy của Lâm Tranh.

Nghe thấy tiếng chuông reo, Lâm Tranh liền đi vào phòng học.

Rõ ràng hắn không có ý định lãng phí thời gian vì sự xuất hiện đột ngột của người này.

Triều Từ nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn rời đi, cậu há miệng nhưng cuối cùng lại không dám gọi hắn.

Thực ra cậu muốn nói rằng tháng sau sẽ trả lại tiền thuốc cho hắn.

Không nhiều lắm, chỉ dưới hai trăm thôi. Nhưng bây giờ là cuối tháng, Triều Từ thật sự không có đủ tiền.

............

Còn chưa đầy một tháng là đến kỳ thi tuyển sinh đại học của Lâm Tranh, ngày đó có một người bạn trong lớp đột nhiên nói với hắn: "Nghe nói có một Beta lớp mười một thích mày."

Lâm Tranh đang lật giở một quyển sách triết học, đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo của hắn chưa từng rời khỏi.

"Thì sao?"

Hắn cảm thấy thằng bạn này đúng là quá rảnh rỗi. Người thích hắn nhiều không đếm xuể, chẳng lẽ mỗi người đều phải tới nói cho hắn biết sao?

"Cũng không có gì. Chỉ là nghe nói thằng nhóc Beta đó ngày nào cũng ở trên hành lang nhìn mày, tao thấy rất đáng thương." Bạn hắn cười hì hì nói, "Nhìn kìa, thằng nhóc đó đang ở phía sau nhìn mày đó."

Lâm Tranh sửng sốt một lúc, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa sau của lớp mình. Thật sự có một Beta gầy đang dựa vào hành lang gần cửa sau, cậu hơi cúi đầu xuống, ánh mắt không phải đang nhìn thẳng bọn họ. Nhưng lúc Lâm Tranh quay đầu lại, rõ ràng cậu đã giật mình.

Nếu giờ cậu nói rằng không phải đang nhìn trộm Lâm Tranh, chắc chắn không có ai tin cậu.

Mà mấy tháng này, đúng là Triều Từ vẫn luôn nhìn trộm Lâm Tranh.

Trong trường học, không có gì có thể che giấu. Ngay cả khi Triều Từ không có người bạn nào, hầu như đều bị mọi người xa lánh, nhưng loại chuyện lén lút, mờ ám này lại được các nam sinh và nữ sinh đặc biệt chú ý. Mỗi ngày sau giờ học Triều Từ đều đứng ở đây, khi Lâm Tranh đang chơi bóng rổ hoặc tennis, cậu sẽ luôn trốn trong một góc. Một hai lần thì không sao, nhưng lần nào cũng thế này thì sao mà không phát hiện ra được.

Tin đồn được liên tục lan truyền bởi những người rảnh rỗi này, khiến cho nó cuối cùng cũng đến tai Lâm Tranh.

Lâm Tranh nhìn đi chỗ khác và không nói gì.

Có quá nhiều người thích hắn, giống như Triều Từ vậy, rơi vào trong biển người này thật không bắt mắt chút nào.

Mà hắn cũng không nhớ ra đây là Beta đã từng tìm hắn vài tháng trước.

Nhưng điều mà Lâm Tranh không ngờ tới là vào buổi chiều hôm đó, sau khi tan học, Beta đó lại tới tìm hắn.

Ngay lúc hắn bước ra khỏi lớp.

Dường như Beta này đã lấy hết dũng khí cả đời, vô cùng khẩn trương mà hỏi hắn: "Xin lỗi anh... Em muốn hỏi một chút, anh dự, dự định đăng ký vào trường nào?"

Chuyện này cũng đã có rất nhiều người vô tình hoặc cố ý hỏi thăm hắn.

Nhưng lại có rất ít người biết, ngoại trừ một vài người bạn thân thiết của hắn.

Lâm Tranh nhìn nam sinh đang căng thẳng đến mức lưng cũng run lên, nhưng đôi mắt cậu vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, không biết vì sao, hắn trả lời trực tiếp với cậu: "Đại học A."

Nói xong, hắn hơi ngạc nhiên nhưng cũng không để ý lắm, dù sao đây không phải là một chuyện quan trọng.

"Cảm, cảm ơn anh!"

Lâm Tranh gật đầu rồi rời đi.

............

Một tháng sau, Lâm Tranh thi đỗ vào trường Đại học A với số điểm cao nhất tỉnh.

Thật ra, hắn không cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Lúc học lớp mười một, Lâm Tranh đã tham gia một vài cuộc thi, nên nhiều trường top đầu đã nhiều lần đưa cành ô liu cho hắn. Tuy nhiên, Lâm Tranh không chọn tuyển thẳng vào đại học, hơn nữa những cuộc thi kia, hắn cũng chỉ tham gia một vài lần vào năm lớp mười một, còn khi lên mười hai lại không tham gia bất kỳ cuộc thi nào, nghe nói giáo viên của hắn đã phải thuyết phục rất nhiều lần.

Mà trước đó hắn đã giành được rất nhiều huy chương vàng, đối với hắn mà nói, có đi hay không cũng chỉ là bổ sung thêm thành tích vốn đã rực rỡ của hắn mà thôi, không có gì khác biệt.

Sau khi Lâm Tranh tốt nghiệp, Triều Từ không còn đến hành lang để lén nhìn lớp bên cạnh vào giữa các tiết học nữa.

Mặc dù tin đồn cậu thích Lâm Tranh đã lan rộng, những người đó còn lấy cớ này để châm chọc, xa lánh cậu, nhưng vốn dĩ xưa nay đã luôn như vậy rồi, Triều Từ đã quá quen với điều đó.

Cậu không thông minh, cũng không có tài năng gì xuất sắc. Mặc dù trước giờ cậu vẫn luôn chăm chỉ, nhưng điểm số chỉ có thể duy trì ở mức trung bình của lớp.

Nhưng không biết từ lúc nào, cậu học hành giống như đang liều mạng. Cậu chỉ ngủ ba bốn giờ mỗi ngày, ngay cả giờ giải lao cũng dán mắt vào đề thi. Các giáo viên đều ngạc nhiên trước sự chăm chỉ của cậu, thuyết phục cậu nhiều lần rằng việc học tuy rất quan trọng, nhưng những ngôi trường quý tộc này không quan tâm đến điều đó, cần nên quan tâm đến sức khỏe nhiều hơn.

Triều Từ bị nhắc hết lần này đến lần khác, nhưng cậu chưa từng làm theo. Giáo viên cũng đành bó tay, nhưng trên đời này làm gì có giáo viên nào mà không thích học sinh chăm chỉ học tập, dần dần họ coi Triều Từ như học trò cưng mà dạy cậu mọi thứ.

Lại một năm trôi đi, Triều Từ trở thành một trong ba người duy nhất trong trường thi đỗ vào Đại học A.

............

Ngành học của Triều Từ là lịch sử, sau khi cậu nhập học liền đi hỏi thăm mất vài ngày, vốn dĩ cậu không có mối quan hệ rộng, tính cách lại hướng nội, nên không dám hỏi người khác quá nhiều. Những người giống như cậu, muốn hỏi thăm tin gì cũng đều rất khó khăn, cũng may Lâm Tranh đi đến đâu là tỏa sáng đến đó, nên cuối cùng cậu đã hỏi thăm được.

Lâm Tranh học ở Khoa Vật lý, ký túc xá của hắn nằm ở tòa nhà thứ hai, phía sau tòa nhà ký túc xá của Triều Từ.

Sau khi học xong lớp quân sự, Triều Từ liền đi tới tiết học của Khoa Vật lý. Cũng may việc học ở Khoa Lịch sử không quá bận rộn, một tuần cậu có thể tranh thủ tham gia năm, sáu tiết học bên khoa này.

Nhà trường đã đưa ra thông báo về việc học thêm chuyên ngành thứ hai, vì vậy Triều Từ không do dự mà điền vào Khoa Vật lý.

Ngành này đối với cậu thật sự rất khó, nhưng may mắn là cậu rất siêng năng, sau một năm liều mạng học tập đã tích lũy được một chút thông minh, nhạy bén. Mỗi đêm cậu đều chăm chỉ học đến khuya cũng coi như có thể tiếp thu được kiến thức của khoa này.

Lâm Tranh rất nhanh đã chú ý tới Triều Từ.

Năm ngoái, khi Triều Từ đến hỏi hắn sẽ học trường nào, cuối cùng hắn cũng ghi nhớ một chút về người này. Hôm đó là ngày thứ tư tham gia tiết học ở Khoa Vật lý của Triều Từ, phòng học này có chỗ ngồi hơi chật, khi Lâm Tranh đến chỉ còn hai ghế trống bên cạnh Triều Từ.

"Có ai ngồi ở đây không?" Hắn cúi đầu hỏi người đang cúi gằm mặt kia.

Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, có chút khàn khàn, không biết có phải vì phòng học lúc này đang rất yên tĩnh mà cố ý hạ giọng hay không.

Triều Từ đã chú ý đến Lâm Tranh ngay lúc hắn vừa bước vào lớp, mà khi cậu nhìn thấy Lâm Tranh đang đi về phía mình, cậu liền lo lắng mà cúi đầu xuống, không nghĩ tới Lâm Tranh lại nói chuyện trực tiếp với cậu.

Triều Từ ngẩng đầu lên, vừa muốn tham lam nhìn Lâm Tranh nhiều hơn một chút, lại vừa rụt rè sợ hãi, sau đó cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và nhỏ giọng nói: "Không, không có."

Dù là ngoại hình hay là động tác của cậu cũng khiến Lâm Tranh cảm thấy có chút quen thuộc.

Hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nhớ ra được một chút về người này.

Hắn ngồi xuống cạnh Triều Từ, cách Triều Từ một cái ghế.

Một lát sau, Triều Từ nghe thấy hắn nói: "... Em thật sự thi đậu vào Đại học A?"

Ban đầu hắn muốn gọi tên của cậu, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn không thể nào nhớ nổi tên của người này là gì. Hắn không biết là mình chưa từng nghe, hay là đã quên.

"!"

Lâm Tranh vẫn còn nhớ mình!

Điều này khiến cho Triều Từ mừng rỡ như điên, tim cậu đập loạn xạ, vội gật đầu nói: "Vâng ạ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.