Chín ngày vất vả cuối cùng đã trôi qua.
Trước đó, cậu không thể chịu đựng được nữa mà chui vào trong lồng ngực của Cận Nghiêu, cậu đã mất hết đi lý trí, van xin sự trợ giúp hư vô, mờ mịt từ kẻ mà cậu ghét nhất.
Người đó chỉ ôm cậu vào và nhẹ nhàng v./uốt ve sau lưng, không hề giúp đỡ cậu gì cả.
Sau khi sự đau đớn đó dần biến mất, Triều Từ giãy giụa muốn đứng dậy thoát khỏi lồng ngực của Cận Nghiêu, nhưng cậu phát hiện ra tay chân của mình vô cùng yếu ớt, ngay cả đứng lên thôi cũng chao đảo như sắp ngã.
Ánh mắt của Cận Nghiêu tối lại, hắn ôm lấy cậu từ phía sau nói: "Vừa mới kết thúc cải tạo lại cơ thể thôi, cần phải qua thêm vài ngày để dần quen."
Nhưng đây chỉ là một lý do nhỏ.
Thực sự là do thể chất của thư long vốn như thế, bọn họ trái ngược hoàn toàn với hùng long có sức mạnh lớn nhất Lục giới, tuy thư long có dòng máu quý hiếm và tuổi thọ dài lâu nhưng lại vô cùng yếu ớt, thậm chí còn yếu hơn so với người phàm. Tay chân mảnh khảnh, yếu ớt đó khiến cho bọn họ không thể đứng lâu, chỉ có thể nằm trên giường để triền miên cùng hùng long.
Cận Nghiêu bế ngang cậu lên đi ra khỏi đại điện mà họ đã ở suốt chín ngày qua, mang Triều Từ vào tẩm cung của hắn.
Hắn ôm Triều Từ đi đến bên giường đặt cậu xuống vô cùng nhẹ nhàng.
Ý thức bây giờ của Triều Từ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thiet-lap-lop-xe-du-phong-hen-mon-sup-do/3351083/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.