Giống như bên trong thiếu đi thứ gì đó, cậu nghĩ ngọc bội đã bị mất khi Tấn Vân Châu bị chiếm. Nhưng trước đó một năm, cậu lại không thể nhớ ra ngọc bội đó ở đâu, đây là việc không thể nào xảy ra vì đối với cậu mảnh ngọc đó cực kỳ quan trọng.
Cậu nhớ rõ mình đã trồng Dạ Hương lan, nhưng đang êm đang đẹp thì vì chuyện gì mà lại đi trồng? Rõ ràng cậu không bao giờ thích những thứ văn vẻ, nhàm chán đó. Chỉ hơi nhớ là muốn tặng cho một người nào đó... nhưng là tặng cho ai? Cậu không thể nghĩ ra được.
Giống như bên trong trí nhớ của cậu bị thiếu đi điều gì khiến cho nó bị đứt gãy. Nhưng tại sao trước giờ lại chưa phát hiện ra điều không thích hợp này? Giống như chưa bao giờ nhớ đến Dạ Hương lan, chưa bao giờ nhớ đến mảnh ngọc bội kia —— nhưng rõ ràng mảnh ngọc đó là di vật quan trọng mà mẹ cậu đã để lại.
Nếu người này không đột nhiên xuất hiện nhắc đến những chuyện này, cậu có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhớ tới.
Thật sự rất kỳ quái.
Khoan đã, dường như cậu đã nhớ ra cái tên Cận Nghiêu này.
Khi Kiều Bùi tìm ra được cậu rồi mang cậu trở về đây, đại ca có từng hỏi qua cậu Cận Nghiêu đã đi đâu vậy. Lúc ấy cậu rất kinh ngạc, cậu không hề quen biết người tên Cận Nghiêu này, tại sao đại ca lại hỏi cậu một người xa lạ như thế?
Sắc mặt lúc đó của đại ca cũng rất kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thiet-lap-lop-xe-du-phong-hen-mon-sup-do/3351075/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.