Tuy đã làm như vậy rồi nhưng Cận Nghiêu hình như vẫn chưa nguôi giận.
Nhưng mà Triều Từ ngày nào cũng qua lại chỗ hắn rất chăm chỉ.
Cậu cảm thấy Cận Nghiêu giống như thần tiên vậy, chắc chắn là rất yêu thích những thứ tao nhã.
Vì thế cậu vơ vét khắp nơi đủ loại danh hoạ cổ vật, hai ba bữa lại đi tìm Cận Nghiêu hiến vật quý.
Có hôm cậu tìm được một khối noãn ngọc liền đem chế tác thành một bộ cờ, Triều Từ còn đi tìm thầy dạy cờ để học, sau đó tung ta tung tăng đi tìm Cận Nghiêu. Cậu tặng bộ cờ cho hắn còn luôn quấn lấy hắn đòi chơi cờ.
Kết quả đương nhiên không cần nhiều lời, Triều Từ đánh ván nào thua ván đó, cuối cùng chu miệng lên, không cao hứng: "A Nghiêu huynh không nhường ta."
Cận Nghiêu nhướng mày. Triều Từ chỉ là một phàm nhân, hắn đã nhường cậu đến tám phần rồi. Chẳng những vậy, đối mặt với Triều Từ đi học mấy ngày liền đã tưởng mình thành kỳ thủ, hắn muốn cố tình thua cũng rất khó.
"Đánh cờ không giỏi mà phẩm chất người chơi cờ cũng không tốt." Cận Nghiêu lười bồi Triều Từ, hạ xuống một quân cờ cậu liền lâm vào cửa tử.
Lại thêm một ván cờ Triều Từ bị thua thê thảm.
"Ta mặc kệ, A Nghiêu huynh mau đền cho ta!" Triều Từ thấy mình lại thua tiếp một ván, hét lên, "Ta chỉ mới học được có mấy ngày thôi."
"Vậy đền như thế nào?" Cận Nghiêu mắt không thèm nâng, thuận miệng hỏi.
"Phạt A Nghiêu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thiet-lap-lop-xe-du-phong-hen-mon-sup-do/3351067/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.