Chương trước
Chương sau
Lúc rời đi, Giang Bất Du nhìn Lục Xuyên nói, "Vũ kịch có hay không?"

"Cũng được." Thực tế là vũ công trên sân khấu múa cái gì, kể chuyện gì, anh đều không xem chút nào.

"Lục Xuyên." Giang Bất Du đi lên trước một bước chặn bước chân Lục Xuyên, "Có phải anh không quá thích xem cái này."

Lục Xuyên có chút phiền, anh nhẫn nhịn nói, "Tôi nói rồi, cũng được."

"Xin lỗi, ngồi đây hơn một tiếng đồng hồ, khá nhàm chán nhỉ." Giang Bất Du kéo ra một nụ cười nhẹ nói.

Nhìn khuôn mặt Giang Bất Du, Lục Xuyên đột nhiên vươn tay nắm lấy vai cậu, không tự chủ được chặn dôi môi kia lại.

Giang Bất Du thật không hiểu nổi tình hình hiện tại là như thế nào, kịch viện vừa mới tan, vẫn còn rất nhiều người, mọi người xung quanh đều kinh ngạc kêu lên, thậm chí có người lấy điện thoại ra chụp.

Cậu chưa từng hôn nhau giữa chốn đông người như vậy... Giang Bất Du nghĩ.

May mà bây giờ rất tối, không nhìn rõ các cậu trông ra sao.

Lục Xuyên đây là, làm sao vậy?

Giang Bất Du cứ như vậy bị Lục Xuyên ôm hôn hơn nửa phút mới tách ra, Lục Xuyên nói, "Về nhà."

Trên đường trở về Lục Xuyên lái xe, Giang Bất Du ngồi ở ghế sau có một loại ảo giác Lục Xuyên muốn lái xe đâm người.

Nếu như không phải là hạn chế tốc độ, có lẽ bây giờ cậu đã bay lên rồi.

Trở về nhà, quen thuộc bị áp lên tường, quen thuộc bị Lục Xuyên cởi quần áo, chỉ có điều không quen thuộc là, lần này Lục Xuyên không có che mắt cậu.

******

Giang Bất Du cảm thấy, mỗi một tấc da của cậu đều bị Lục Xuyên bóp đỏ lên rồi.

Đối diện với Lục Xuyên như vậy, cậu thế mà có một chút sợ hãi.

"Không muốn nữa Lục Xuyên..."

"Không cho phép không muốn." Lục Xuyên trầm giọng nói, "Giang Bất Du, nói cậu thích tôi."

Giang Bất Du lúc này đã thần trí không rõ rồi, cậu vô thức nói, "Em, em thích anh."

Lục Xuyên cười khổ một tiếng, xem đi, Lục Xuyên anh nào thiếu người thích chứ.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Giang Bất Du tỉnh dậy từ trên giường.

Tối qua cậu nằm mơ, trong mơ, toàn là nước.

"Shh..." Giang Bất Du đỡ eo, tối hôm qua thật là, quá điên cuồng rồi, trước giờ chưa từng điên cuồng như vậy.

Giang Bất Du lê tấm thân nhức mỏi đi rót cốc nước.

"Cậu dậy rồi."

"A." Vừa mới mở miệng, Giang Bất Du mới nhận ra giọng mình đã khàn tới như vậy rồi, cậu thấy Lục Xuyên ăn mặc chỉnh tề, "Anh đây là, ra ngoài rồi?"

"Ừ." Lục Xuyên đặt đồ ăn sáng xuống, "Tôi thấy cậu còn chưa dậy, liền đi mua đồ ăn sáng trước."

Giang Bất Du cười, "Thật chu đáo."

"Giang Bất Du." Lục Xuyên gọi.

"Hử?"

"Không có gì."

"Sao vậy, nói chuyện lấp lửng." Giang Bất Du đặt bánh bao hấp mà Lục Xuyên mua vào đĩa, lại vào phòng bếp ép hai cốc sữa đậu nành.

"Lục Xuyên à, hôm nay anh đến công ty không?" Giang Bất Du cầm hai cốc sữa đậu đi ra hỏi.

"Công ty?" Lục Xuyên nhìn Giang Bất Du, nếu anh nhớ không nhầm thì, anh nói với Giang Bất Du là anh không có việc làm.

Giang Bất Du ý thức được mình lỡ lời, dứt khoát nói thẳng, "Đừng giả bộ nữa Lục đại thiếu gia, em đều biết rồi."

"Ừ." Lục Xuyên uống một hớp sữa đậu nành, "Có suy nghĩ gì?"

"Có suy nghĩ gì? Suy nghĩ bình thường, hoặc là, nằm trong dự liệu, dù sao khí chất đầy người." Giang Bất Du cắn một miếng bánh bao hấp, "Bánh bao này ngon quá."

"Vậy sao." Lục Xuyên nhẹ cười nói.

Sau khi ăn xong, Giang Bất Du mặc quần áo, "Em đi đây."

Trong phòng làm việc, Giang Bất Du nhìn tờ báo danh kia, cuối cùng, điền tên mình lên.

Lưu Thanh nhận lấy tờ báo danh Giang Bất Du đưa, vui tới không khép được miệng, anh ta không nhịn được vỗ lưng Giang Bất Du, "Tiểu tử nhà em, lần này lại phải hot một trận rồi."

Giang Bất Du cười nói, "Trước giờ đều là minh tinh hot, cũng nên để vũ công hot một trận, hơn nữa, lời này nói hơi sớm, đợi sau khi ghi hình xong, lại xem phản ứng thế nào đã."

Cậu không chỉ muốn để bản thân hot, còn muốn mang theo vũ đạo cổ điển Trung Quốc cùng hot.

Đây là mục tiêu chưa từng thay đổi kể từ khi cậu học vũ đạo.

"Được, trở về đi, đợi lúc bắt đầu ghi hình, anh sẽ báo cho em." Lưu Thanh vẫy vẫy tờ báo danh nói.

Sau khi ra ngoài, Giang Bất Du nhìn thấy Tần Phi.

"Thầy Giang, anh đang yêu đương với Lục Xuyên sao?" Tần Phi nhìn Giang Bất Du chằm chằm không dời mắt.

"Sao cậu biết Lục Xuyên." Giang Bất Du nói.

"Lần trước lúc chúng ta đi ăn, người kéo anh đi kia chính là Lục Xuyên, việc kinh doanh trong nhà em có chút liên hệ với tập đoàn Lục thị, vì vậy em nhận ra anh ta."

"Ồ, sau đó thì sao?"

"Em không phải muốn chia cách các anh." Tần Phi thấy Giang Bất Du muốn đi, cậu ta cao giọng nói, "Lục Xuyên người này tâm tư rất sâu, anh yêu đương với anh ta, sẽ không có gì tốt cả."

"Sao nào, ý cậu là, cậu quen biết anh ấy?" Giang Bất Du quay đầu lại nói, "Tần Phi, đừng xen vào chuyện của tôi."

Câu nói kia của Tần Phi Giang Bất Du không hề đặt trong lòng, tâm tư Lục Xuyên sâu cậu đương nhiên biết, nào có một vị lãnh đạo nào tâm tư không sâu, chỉ cần phần tâm tư này không dùng trên người cậu là được rồi.

So với nghĩ cái này, không bằng nghĩ tới cuộc thị sắp tới.

"Vũ Lâm đại hội" là tên chương trình tống nghệ này, nó sử dụng chế độ vòng loại, vòng một là vòng loại, vòng hai thăng cấp, vòng ba chung kết, những vũ công còn lưu lại cuối cùng, sẽ cùng nhau đi lưu diễn toàn quốc.

Không giới hạn thể loại, không giới hạn độ tuổi, chỉ cần bạn là vũ công chuyên nghiệp, đều có thể tham gia.

"Sao vậy, cậu muốn tham gia?" Lục Xuyên cầm cốc cà phê ngồi xuống bên cạnh Giang Bất Du.

"Đúng, dù sao cũng không có việc gì, thử chút." Giang Bất Du vùi đầu vào hõm cổ Lục Xuyên, "Lúc bắt đầu thi đấu, anh sẽ đi xem chứ?"

"Có lẽ sẽ đi."

"Vòng một và vòng hai em đều nắm chắc, đợi đến vòng ba đại khái chính là thân tiên đánh nhau, anh đợi chung kết đi xem, nhất định sẽ rất đặc sắc." Giang Bất Du cười nói.

"Ừ." Lục Xuyên vừa đáp lại Giang Bất Du, vừa mò tay xuống dưới.

"Anh làm gì?" Giang Bất Du vô thức lùi sau, nơi kia bây giờ vẫn còn đau, cậu thật sự không muốn để Lục Xuyên lại làm lần nữa.

"Tôi phải đi công tác vài ngày, trước lúc đó, tôi cần bổ sung năng lượng." Lục Xuyên cắn vành tai Giang Bất Du nói.

Giang Bất Du lập tức mềm oặt, "Anh phải đi mấy ngày."

"Chưa rõ, có thể nửa tháng, cũng có thể một tháng."

Thời gian không ngắn...

"Trong thời gian tôi đi, cậu tốt nhất an phận chút, nhớ lấy, đừng để bất kỳ ai lại gần cậu." Lục Xuyên ôm ngang người Giang Bất Du ném lên giường.

Giang Bất Du quy lời này của Lục Xuyên thành dục vọng chiếm hữu, rất cường thế, nhưng mà cậu rất thích.

"Ngoài anh ra em còn có ai đâu." Giang Bất Du cười vòng tay ôm lấy cổ Lục Xuyên, kéo anh xuống, vừa hay hôn lên môi anh.

Lục Xuyen phản khách thành chủ, ở trong khoang miệng Giang Bất Du, tùy ý cướp đoạt.

"Tốt nhất là như vậy." Lục Xuyên chậm rãi lấy ra một dải ruy băng màu đỏ, sau đó phủ lên mắt Giang Bất Du.

"Anh lại đổi cái khác." Giang Bất Du nói.

Dải ruy băng xuyên thấu che lên, cậu có thể nhìn thấy bóng dáng mông lung của Lục Xuyên.

Còn ở góc nhìn của Lục Xuyên, ruy băng đỏ kết hợp với làn da trắng như tuyết của Giang Bất Du, lại mang một vẻ đẹp yêu diễm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.