Chương trước
Chương sau
Triều Viễn ngơ ngác ôm khung cửa, cảm xúc trong lòng nhất thời sục sôi dâng trào, không tự kiềm chế được.
—— A.
Anh hai của tui hình như là đại lão mà tui muốn tìm.
.......
A!
Anh hai của tui con mẹ nó có vẻ giống hệt đại lão mà tui muốn tìm kiếm đó a a a a a a!!!
Triều tam thiếu suýt chút điên mất, cảm giác lúc này chẳng khác gì việc kết quả của hẹn hò qua mạng đột nhiên trùng khớp với người nhà ấy, kích thích nhanh đến mức khiến cậu ta không thể phản ứng lại được trong thời gian ngắn, đầy đầu chỉ còn lại dòng chữ to tướng "Sao có thể như thế".
Sao có thể như thế!
Sao Triều Thu lại là đại lão?
Có trời mới biết cậu ta sùng bái vị đại lão kia bao nhiêu, vì để đối phương có thể thu nhận cậu ta vào dưới trướng, Triều tam thiếu đã quyết định sẽ lấy số tiền mà cậu ta tích cóp được kể từ khi còn bé, tính toán dùng tất cả số tiền đó để đầu tư vào việc duy trì sự phát triển của tổ chức.
Đúng vậy, cậu ta dự định mang tiền của tiến vào tổ chức. Bởi vì sợ đối phương không đồng ý, Triều tam thiếu của chuẩn bị sẵn ba phương pháp kinh điển, một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Nhưng lúc này người mà cậu ta muốn tìm lại biến thành anh hai, thủ đoạn này của Triều Viễn không thể sử dụng được nữa.
—— Đúng là cậu ta không biết xấu hổ, nhưng mà không thể không biết xấu hổ đến mức này đâu!
Triều tam thiếu suy nghĩ đến mức sắp trọc đầu, cũng không suy nghĩ cẩn thận xem kết quả này đã xuất hiện kiểu gì.
Rõ ràng trước đó vẫn còn là một Omega đến cái nắp chai nước còn không vặn nổi.... Chẳng lẽ anh hai của cậu ta mới được đi đầu thai lại sao?
Không.
Có đi đầu thai thì cũng không nhanh như vậy được!
Triều tam thiếu hoang mang, Triều tam thiếu bối rối khó hiểu.
Rốt cuộc là thế giới này xảy ra sai sót ở đâu?
Nhưng cùng lúc đó, một nhận thức rõ nét khác dần dần hiện lên trong trí óc cậu ta.
Nếu anh hai cậu ta chính là ông chủ chỗ này....
Vậy, vậy vừa rồi giúp cậu ta giải vây....
Chẳng phải chính là Triều Thu sao?
.....
Trước mắt Triều Viễn đột nhiên tối sầm, trong chốc lát càng không biết phải làm sao nữa.
*
Triều Thu được người trong đấu trường đưa ra ngoài.
Không biết vì sao mà mấy người kia đối xử với y đều rất khách khí, thậm chí lúc y không chú ý đến còn dùng một loại ánh mắt quan sát không hiểu kiểu gì để nhìn y, cứ như thể đang nhìn con khỉ trong vườn bách thú vậy.
Nhưng Triều đại lão có tố chất tâm lý không giống người thường, cho dù có bị bao vây bởi những ánh mắt như vậy thì y cũng không cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí còn mỉm cười đầy vẻ phong độ.
"Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn!" Đàn em đưa y ra ngoài vọi vàng xua tay, vừa mừng vừa lo khen ngược lại, "Ngài thật sự khách sáo quá rồi!"
Có lẽ bởi vì Triều đại lão lúc này có vẻ vô cùng bình dị gần gũi, lá gan của gã cũng lớn hơn, lén lút đến gần hơn một chút.
"Là như này," gã liếm liếm môi, "Có vấn đề này, không biết có tiện hỏi hay không?"
Thái độ của Triều đại lão vẫn ổn áp lắm, nghe vậy liền gật đầu.
"Anh nói đi."
"Thực ra chúng tôi muốn hỏi chút," đàn em kia dùng ánh mắt sáng ngời nhìn y, cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng nói, "Chúng ta.... quay đầu lại thì có phải cũng được coi như người một nhà không?"
Từ khi Giản lão đại đưa Omega này bước vào trong phòng giám sát, câu chuyện drama này đã nhanh chóng vỗ cánh truyền thẳng đến tai của từng đàn em một. Cũng đâu thể trách bọn họ drama quá, chủ yếu là do cái người Giản Nhiêu này, ngày thường nào cũng là đại diện tiêu biểu của cấm - dục chân chính.
Với bộ mặt không có cuộc sống về đêm kiểu đấy, đồng thời cũng chắc chắn sẽ trải qua những đêm không có những thứ vân vân và mây mây. Cho dù ngày thường chơi đùa ở đấu trường ngầm nhiều như thế, nhưng Giản lão đại vẫn luôn trong sạch thanh khiết, chỉ cố định thời gian lên đài đánh quyền, A B O ở xung quanh đều coi như không thấy.
Cái bộ dạng này, lại còn đặt trong hoàn cảnh như thế này, quả thực là một bông hoa sen trắng trong bùn mà không dính bùn ấy ấy.
Thậm chí còn có không ít thuộc hạ nghĩ rằng hắn không hề có kỳ dịch cảm.
Không, đừng nói kỳ dịch cảm —— có khi còn không - lên được.
Tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm đến nửa thân dưới của lão đại, không, là nửa đời còn lại chứ.
Bây giờ, vất vả mãi mới nhìn thấy một Omega được lão đại đối xử khác biệt, chúng đàm em phấn khích không chịu được, chỉ đợi moi móc ra được tin tức cụ thể.
Gã dùng đôi mắt đầy vẻ trông mong nhìn Triều Thu, trong con ngươi tràn ngập khát vọng.
Tất cả mọi người đến muốn biết.
Rốt cuộc cậu có phải là chị dâu của chúng tôi hay không?
Triều Thu hơi kinh ngạc: "Mấy người đã nhìn ra rồi sao?"
Không thể chứ —— y vẫn không hiểu mặt nạ đen đột nhiên dẫn y đến phòng giám sát để làm cái gì nữa, nhưng bị việc này đánh lệch hướng, chuyện chính là mời chào người ta thì một chút cũng không nhắc đến. Cuối cùng mãi mới bắt đầu được thì người kia lại ra ngoài vì có việc gấp, kế hoạch mời gọi ba lần của y đến cả bước một còn chưa thực hiện được.
Thế mà sao đối phương đã nghe được tin tức từ đâu rồi?
"Vậy là thật sao?" Ánh mắt đàn em sáng rực lên, trong đó tràn ngập vẻ tò mò, phấn khích đến mức nói lắp, "Tôi... Chúng ta về sau chính là người một nhà?"
Từ trước đến giờ Triều Thu luôn tỏ ra săn sóc với thuộc hạ, vừa nghe thế liền nói: "Đương nhiên."
Chỉ cần mấy người gia nhập Nanh Sói thì nhóm mấy người chính là anh em của tui rồi đó!
"Nhưng mà," y lại bổ sung, "Trước mắt thì cái này mới chỉ là ý nghĩ của tôi, cụ thể thì còn phải xem thái độ của lão đại mấy người nữa."
Dù sao thì việc chào mời như này cũng đâu thể để người của hắn đồng ý quyết định được, dù sao cũng phải hỏi xem đối phương có nguyện ý hay không.
Đàn em: "A, lão đại vẫn chưa đồng ý sao?"
Gã vỗ chân, càng sốt ruột: "Cái này, sao lão đại lại không chủ động chút nào vậy!"
Ở đâu có kiểu Alpha như này chứ, cái gì cũng không làm lại còn để Omega người ta phải theo đuổi!
Càng không nói đến việc Omega nhỏ bé này thoạt nhìn còn rất ngon đấy, tuy rằng chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hình dáng thanh tú, tuyệt đối không thể nào kém được.
Vừa đẹp vừa ngon, đến mức này rồi mà còn không đồng ý, bọn họ sẽ hợp lý khi nghi ngờ lão đại của bọn họ đang định làm PUA [1] đấy nhé.
[1]. PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".
Triều Thu nói: "Thực ra cũng không gấp. Chuyện này mấu chốt vẫn ở chỗ duyên phận, có lẽ tôi chủ động thì tốt hơn."
Dù sao cũng là y muốn nhận người ta, chứ không phải người ta mời y.
Vì biểu đạt thành ý, y lại nói thêm: "Nhưng mà, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tôi đã biết hắn chính là người tôi muốn."
Bởi vì là người mới đó.
"Vì hắn, tôi có thể từ từ."
Đàn em hâm mộ: "Woa...."
Người đã lương thiện lại còn tinh ý, tính tình cũng tốt, còn dám theo đuổi ngược lại, càng cộng điểm hơn.
Không có một chút tật xấu nào hay thấy ở Omega bình thường luôn đó.
Hu hu hu.
Khi nào thì gã mới có thể gặp được một Omega tốt như vậy hả?
Đợi sau khi đưa tiễn Triều Thu ra đến cửa, gã nhịn không được lấy điện thoại ra, dâng trào cảm xúc mở voice chat trong nhóm "Răng Nanh của chúng ta là sắc bén nhất der".
"Là chị dâu không sai đi đâu được luôn! Chị dâu thật tốt, tính tình tốt, giọng nói cũng dễ nghe! Giọng nói kia cứ như đã thầm mến lão đại rất lâu, có khi sau đó còn định theo đuổi thật luôn đó."
"Chỉ là đáng tiếc lão đại hình như vẫn chưa gật đầu ấy, aish, đây là dạng Alpha lòng gan dạ sắt gì vậy...."
Thật sự khiến cho người ta phải chảy ra nước mắt vị chanh.
Rất nhanh sau đó đã có người trong nhóm trả lời lại.
"Tóc vàng:???"
"Tóc vàng: Chị dâu cái gì?"
Những người còn lại trả lời: "Chính là hôm nay á, người ở trong phòng giám sát với lão đại...."
Tóc vàng:!!!
Hắn ta hoàn toàn kinh ngạc.
Cắt cắt!
Có chuyện quan trọng như vậy mà sao mấy người không một ai kể cho loại áo bông nhỏ tri kỷ là tui vậy hả!
*
Áo bông nhỏ tri kỷ cảm thấy mình đã bị tổn thương sâu sắc.
Hắn ta luôn tự nhận mình là đàn em thủ tịch của Răng Nanh, là người đến gần với cuộc sống của lão đại nhất. Ngày thường lão đại có chuyện gì cũng không giấu diếm hắn ta, kể cả chuyện cải trang làm O để giấu tài cũng không có mấy người trong tổ chức biết. Trong đó còn có một người là hắn.
Trong mấy năm qua, hắn ta vẫn luôn sắm vai người chia sẻ phân ưu với lão đại, là người đứng thứ hai không hề thay đổi của Răng Nanh.
Nhưng bây giờ thì sao.
Chẳng qua hắn chỉ rời khỏi đó có một chút vào buổi trưa mà thôi, thế mà đến chị dâu cũng xuất hiện rồi....
Càng đáng giận hơn chính là, thoạt nhìn có vẻ như hắn chính là người cuối cùng của Răng Nanh biết đến tin tức này!
Tin tức như thế này sao có thể không có hắn cơ chứ?!
Nữ Alpha bên cạnh: ".... Mày kích động như vậy làm cái gì?"
Tóc vàng nói; "Tao phải là người luôn luôn nắm giữ chiều hướng dư luận của Răng Nanh."
"....."
Tao thấy mày là kiểu luôn đi đầu trong sự nghiệp hóng hớt thì đúng hơn.
"Vậy thì về thôi," Nữ Alpha đứng lên, "Dù sao thì chuyện của Bạch gia cũng đã kết thúc được một thời gian rồi."
Phía sau bọn họ, một ngọn lửa cam hồng phòng thẳng lên cao, dần dần từng bước một nuốt chửng hoàn toàn một ngôi nhà nhỏ. Người sống trong ngôi nhà đó đang nằm ở ghế sau xe, bởi vì vừa mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết nên cơ thể vẫn đang hơi run rẩy, con người co rút lại như cây kim vậy.
Hai giờ trước, tóc vàng cùng nữ Alpha đưa gã ra khỏi ngôi nhà đó. Khi đó người này vẫn ngoan cố, cứng mồm ứng miệng không chịu hợp tác.
Nhưng mà sau khi tận mắt chứng kiến một thế lực khác đốt cháy căn nhà của mình thành tro tàn như thế, tâm tính của người đàn ông cũng có chuyển biến, thái độ cũng trở nên mềm mỏng hơn.
"Tôi cũng không biết nhiều về Hám gia," giọng gã khàn khàn nói, "Phải biết rằng đối với chuyện trước kia, mấy người đừng có đòi hỏi tôi...."
Tóc vàng cúi người xuống đối diện với gã rồi cười tủm tỉm.
"Dù sao thì vẫn có từng người một đến đây ấy nhỉ? Gấp cái gì."
Vị Alpha cười một cái liền lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào chậm rãi nói, ánh mắt hắn trong nháy mắt trầm hẳn xuống. Lời nói ngọt ngào chẳng khác gì đang thì thầm với người tình, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Đó là một luồng sát ý sắc bén như dao.
"Dù sao thì cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn."
"Có phải không?"
Cơ thể người đàn ông càng trở nên run rẩy hơn. Gã nghiêng đầu đi, móng tay cắm sâu vào trong phần da thịt ở lòng bàn tay, không dám nói gì nữa.
Tóc vàng đưa người mang về để báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, hỏi lão đại có muốn đích thân gặp hay không.
Mà Giản đại lão trả lời lại cũng tương đối ngắn gọn rõ ràng, "Không."
Dùng khăn tay chà lau sạch sẽ từng chút một, ánh mắt của hắn đầy vẻ bình tĩnh, cũng không hề lộ ra chút vẻ dao động vì sự xuất hiện của một nhân chứng có liên quan đến thảm án diệt môn năm đó, "Không cần."
Thỉnh thoảng tóc vàng cũng sẽ vì sự bình tĩnh của người đàn ông này mà cảm thấy run sợ.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu hắn ta đứng ở trên lập trường của đối phương thì hắn ta tuyệt đối sẽ không thể ung dung bình tĩnh được như thế —— cái này cũng không thể coi là hận thù nho nhỏ được, mà đây chính là huyết hải thâm cừu.
Huyết hải thâm cừu như vậy rồi mà Giản Nhiêu vẫn có thể bình tĩnh đến như thế, chính sự quyết đoán này đã đủ khiến cho người ta phải cam tâm tình nguyện thần phục.
Giống như việc lúc trước hắn không chút do dự phá hủy "Mỹ nhân trong tủ" kia.
"Vậy người này?"
"Nhìn xem," Giản Nhiêu thản nhiên nói, "Tự cậu sắp xếp."
Nhìn đi nhìn đi, tóc vàng không nhịn được ưỡn ngực —— quả nhiên lão đại vẫn vô cùng tín nhiệm tui đó!
Hắn ta đắc ý vênh váo một lúc, lá gan cũng to hẳn lên, buột miệng nói: "Lão đại, em nghe nói chúng em sắp có chị dâu ——"
Lông mày người đàn ông hơi nhíu lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng tóc vàng, hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
"Cái gì?"
Tóc vàng vẫn còn tâm trạng nói tiếp: "Nghe nói bé Omega mà ngài đưa tới hôm nay đã thầm mến ngài rất lâu ấy, ây gu, bây giờ chẳng có mấy Omega chịu chủ động đâu, nếu ngài muốn thử thì cũng có thể thử coi xem sao. Nếu mà thành công thật thì bọn em cũng phải chuẩn bị trước một chút tiền mừng chứ. Đúng vậy, mà nghe nói bộ dạng của đối phương cũng không tệ lắm ——"
Người đàn ông chuẩn xác bắt được đúng từ ngữ mấu chốt.
"Thầm mến?"
Hắn càng cau mày sâu hơn, "Thầm mến cái gì?"
—— Gay rồi, lỡ mồm!
Bây giờ tóc vàng muốn che miệng mình lại cũng không còn kịp nữa rồi, đánh phải cẩn thận nói tiếp chủ đề này: "Em cũng chỉ nghe được lời kể từ mồm mấy thằng đưa tiễn chị dâu ra ngoài lúc đó thôi, nói chị dâu bày tỏ rõ tâm ý của mình cho bọn nó nghe, ý tứ là muốn theo.... theo....."
Mắt nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông đang dần thay đổi, tóc vàng vội đổ tội cho người khác: "Cái này không phải do em nói, đều do bọn kia nói!"
"La Cảnh!"
Người đàn ông buông bút xuống, gọi từng chữ một trong tên của hắn ta, "Cậu có vẻ nhàn rỗi?"
Đương nhiên tóc vàng có thể nghe hiểu hết ý tứ hàm xúc chưa được nói ra hết trong câu này. Nhưng hắn ta quan sát vẻ mặt của lão đại, lại cảm thấy đối phương hình như... hình như không hề cảm thấy phản cảm thì phải.
Càng có vẻ giống như đang ngạc nhiên thì hơn, như thể không quen lắm.
Trong lúc nhất thời, tóc vàng không nhịn nổi mà buột mồm nói ra câu tiếp theo: "Lão đại, chắc không phải do anh thiếu kinh nghiệm nên đến cả việc người ta theo đuổi mà anh cũng không nhận ra đúng không?"
"......"
"......"
Hai bên đều im lặng.
Trong sự im lặng này, tóc vàng dần dần get được cái ý vị của việc ngầm thừa nhận, nhất thời co quắp người lại thành một đống, cũng chỉ hận không thể kéo khóa để che lại sự điên cuồng ban nãy của mình ——
Ai cho mày mở mồm!
Ai cho mày mở mồm!
[29/04/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch nguyệt quang: Hóa ra cậu ấy thầm mến tôi (bỗng nhiên tỉnh ngộ)
Triều đại lão: Tỉnh táo lại đi, đúng là tui thầm mến anh đó, nhưng không phải là thân phận này của anh đâu!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.