Đầu lưỡi mềm mại bọc đầy Ngũ sắc lộ sau đó liếm qua miệng vết thương trên cổ tay nàng.
Đau đỡn chỗ miệng vết thương dần dịu xuống, trước đó do đau đớn nên cảm giác kích thích do môi lưỡi Cố Giáng mang lại không khiến người ta chú ý nhưng sau khi đau đớn rút lui thì cảm giác ấy lập tức trở nên rõ ràng lên đến đỉnh điểm.
Nhiếp Âm Chi cắn môi, cổ tay run rẩy, ruột gan có một loại cảm giác ngứa ngáy kì lạ, nàng muốn rút tay lại nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào.
Tiếng liếm dính dớp truyền vào trong tai, cả người Nhiếp Âm Cho xấu hổ đến nóng bỏng cả người.
"Cố Giáng....." Nàng nhẹ giọng gọi.
"Ừm." Một tiếng đáp lại này đậm giọng mũi, lười biếng kéo dài âm cuối, bàn tay túm lấy vạt áo hắn bất giác siết chặt, cảm thấy trong lòng mình như bị gãi nhẹ một cái, ngứa càng thêm ngứa.
Nhiếp Âm Chi không ngoan ngoãn ngọ nguậy, Cố Giáng đưa bàn tay ra giữ lại sau eo nàng. Lần đầu tiên Nhiếp Âm Chi cảm nhận được bàn tay hắn thì ra lại lớn đến thế, dính sát lên đường cong hõm lưng, lòng bàn tay nóng đến mức nàng muốn rụt cả người lại.
Lực đạo trên eo nàng lại đè nặng hơn một chút.
Nhiếp Âm Chi bỏ cuộc, muốn dùng nói chuyện để rời đi sự chú ý của mình: "Bây giờ ngươi cảm thấy thoải mái hơn chưa?"
"Ừm." Cố Giáng đỡ nàng ngồi dậy, hỏi: "Ngươi còn đau không?"
"Không. Miệng vết thương khép lại rồi, dính dính nhớp nhớp toàn là nước miếng của ngươi." Nhiếp Âm Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-the-than-nu-phu-thay-lan-dan/1073648/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.