Chương trước
Chương sau
Có lẽ cảm thấy cốt truyện bên họ quá nhàm chán nên đã vài hôm rồi làn đạn không xuất hiện nên Nhiếp Âm Chi cũng biết tình hình bên ngoài như nào.
Ma đầu thì hồn nhiên không thèm để ý chuyện mình bị phong ấn, vui vẻ thoải mái tận hưởng cuộc sống nhưng Nhiếp Âm Chi thì sắp buồn chán đến phát điên rồi, không khác gì ngồi tù cả.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng bị người ta giam lỏng như vậy.
Nhiếp Âm Chi buồn đến mức độ muốn cào tường, không có việc gì làm nên đại tiểu thư là nàng quyết định tự mình động thủ, dọn dẹp sạch sẽ hải đường khô héo trong viện.
Những cây còn lại đều là những cây có năng lực thích ứng mạnh mẽ, hấp thụ ma khí xong bắt đầu phát triển theo chiều hướng kì quái. Nhiếp Âm Chi hái mấy bông hải đường siêu to màu đen, những bông hoa này màu sắc đậm mà mùi hương cũng nồng nhất, không phải là mùi hương tươi mát ban đầu của hải đường nữa.
Sau khi nàng bị Cố Giáng giết muỗi cảnh cáo xong, nhịn 1 đêm cộng thêm 1 buổi sáng không dám đi trêu hắn nữa, đến giây phút này ý xấu bắt đầu ngo ngoe trong bụng.
Nàng cắt rất nhiều Hải đường đen, cắm đầy mấy cái bình sứ bạch ngọc, sau đó đặt khắp nơi trong phòng, đặt một cái bình mùi nồng nhất bên cạnh gối của Cố Giáng, sau đó đóng hết cửa sổ lại, cản bớt mùi hương gay đến ngứa cả mũi bay ra ngoài, sau đó vui vẻ trốn đến một góc xa xa.
Dưới tầng tầng lớp lớp kết giới, linh khí bên trong Chiết Đan Phong dần dần khô kiệt, đến cây cối cũng trở nên thoi thóp, héo úa rụng từng mảng.
Cả một biển hoa hải đường đang nở rộ cũng điêu tàn, chỉ còn còn sót lại một vài cây trong viện bị ma khí của Cố Giáng biến đổi thành Hải đường đen là còn kiều diễm.
Cảnh tượng khô héo lụi tàn này khiến người ta nhìn thôi tâm trạng cũng bị đè nén, Nhiếp Âm Chi vốn dựa vào việc chọc ghẹo đại ma đầu để cải thiện tâm trạng trong giây lát cũng xuống dốc.
Ánh sáng của các lớp kết giới trên đỉnh đầu hoà quyện vào nhau tạo thành một loại ánh sáng đẹp đẽ, không có ma khí dao động, phong ma văn biến mất, lộ ra hư ảnh kiếm trận.
Nhiếp Âm Chi nhìn thấy một đạo kiếm quang quen thuộc.
Kiếm trận này thu nạp kiếm khí của tất cả đệ tử Vân Cấp Tông từ khi khai phái, bên trong tông môn, phần kiếm khí đầu tiên mà đệ tử luyện ra sẽ phải nộp cho tông môn.
Cho nên bên trong kiếm trận đương nhiên cũng có kiếm khí của nàng.
Nàng muốn lấy nó lại.
Nhiếp Âm Chi hái một cành hải đường, ngồi trong đình tứ giác, thu lại tâm thần, khoá kiếm khí bên trong cành cây, cành cây lập tức dựng đứng trong không trung, theo hướng ngón tay nàng chỉ lao thẳng về phía bầu trời Chiết Đan Phong.
Cành hải đường vừa vào kiếm trận thì đạo kiếm ý kia đã tự động tới, dung nhập vào bên trong cành cây.
Kinh mạch trống rỗng của nàng được lấp đầy, khí thế kiếm khí trào dâng, phảng phất giống như một mầm cây vươn lên từ trong đất, ẩn chứa sức mạnh nguyên thuỷ nhất mà xông lên không nề gì, thịnh khí thậm chí còn có chút lỗ mãng.
Nhiếp Âm Chi từ trong kiếm ý đầu tiên của mình sở ngộ, có thể cảm nhận được kiếm ý lại tăng thêm một bậc, chuẩn bị đột phá.
Nàng muốn thu hồi kiếm khí, nhưng kiếm khí tự động tìm thấy nàng kia trừ bỏ nàng còn kèm theo một người khác nữa, Nhiếp Âm Chi nhất thời không phát hiện kịp, thần thức đột nhiên bị kéo về phía kiếm trận.
"Như Ý?" Nàng dùng Như Ý 5 năm, vẫn luôn muốn thu nó làm kiếm bản mạng, quá mức quen thuộc với kiếm khí của nó cho nên không hề có ý nghĩ phòng bị nó.
Nhiếp Âm Chi đứng giữa màn kiếm khí dày đặc, kiếm quang trải rộng bốn phương tám hướng quanh nàng, vây nàng kín kẽ không đường lùi.
Ẩn sâu bên trong kiếm ý của Như Ý có lẫn một tiếng sáo, tâm thần Nhiếp Âm Chi bị choáng, lập tức bị hai đạo kiếm khí xuyên qua thần thức.
Kiếm minh bên trên Chiết Đan Phong vẫn sáng như vậy, bên trong phòng một mảnh mờ mịt, ma khí vẩn đục nặng nề, Cố Giáng ngồi dậy, bị mùi hoa nồng nặc trong phòng huân đến ngứa cả mũi, hắt xì hơi liên tục.
Bên trong phòng âm u, kín bưng không một tia sáng, hắn phất tay mở toang cửa sổ, ánh mặt trời xông vào chiếu sáng cả gian phòng tràn ngập hải đường biến dị.
Cố Giáng ném toàn bộ đống hoa Hải đường đen ra ngoài cửa sổ, ma khí mạnh mẽ tiến vào trong viện, làm loãng đi hương hoa nồng nặc, hắn phá lệ dẫm chân trần lên bệ cửa sổ, nhoáng cái đã ở trên nóc nhà Chiết Đan Phong, chỉ lưu lại trong không trung một đạo tàn ảnh.
Hắn rũ mắt nhìn về phía bóng người ở cách đó không xa, đầu ngón tay xuất hiện một chiếc lá hải đường hắn vừa tiện tay hái được đặt ở bên môi....
Sau đó bị mép lá sắc bén cứa vào môi.....
Cố Giáng suýt xoa một tiếng, chà chà cái lá, sau đó chỉ có thể tạm chấp nhận đặt lại bên miệng, ai bảo hắn chỉ hái được một chiếc lá như vậy chứ, mà hắn lại lười đi hái cái khác.
Tiếng kèn lá xuyên qua phong ma văn đang lập loè, truyền đến bên trong kiếm trận.
Nhiếp Âm Chi ở bên trong kiếm trận chỉ nghe được một tiếng như tiếng quỷ kêu, cảm giác màng nhĩ cũng sắp bị đâm thủng. Tiếng kèn kia lúc ngắn lúc dài, khi thì rõ ràng khi thì mờ ảo, có đoạn không theo quy tắc gì, khó nghe đến mức khiến người ta dựng ngược lông tơ, đầu óc quay cuồng, nếu là xi xi để dỗ trẻ con đi tè chắc chắn sẽ khiến nó nghe xong từ nay về sau sợ không dám tè nữa.
Kiếm trận nhiễu loạn tâm thần bị tiếng kèn lá này làm hỗn loạn.
Ý thức Nhiếp Âm Chi đang hôn mê lập tức tỉnh táo lại, nàng không hề lùi bước, trực tiếp xông tới đuổi theo kiếm khí lỗ mãng của Như Ý kiếm.
Kiếm khí Như Ý kiếm dường như bị nàng doạ sợ, nhanh chóng bay lùi lại về phía màn kiếm quang ngợp trời phía sau.
Vân Cấp Tông, Minh Hà Phong.
Đây là ngọn núi gần Chiết Đan Phong nhất. Trên Minh Hà Phong có dựng một đài cao, trên đó có một phiên bản ảo ảnh thu nhỏ của Chiết Đan Phong, trên ảo ảnh có năm kết giới màu sắc không giống nhau, là điểm then chốt của trận pháp.
Hiện tại có bảy môn phái dẫn đều Tu chân giới, cả bảy môn phái đều phái tu sĩ cấp cao đến Vân Cấp Tông cùng tề tựu để trông coi kết giới.
Kiếm trận phát ra tiếng ong ong, một thanh trường kiếm tinh tế từ trong hư ảnh kiếm trận lao ra trở lại trong tay một người.
Kiếm tuệ của Như Ý kiếm mềm mại, chuôi kiếm được quấn một lớp lụa mềm mại, một tia hương khí ngọt ngào thấm trong kiếm khí của Như Ý kiếm.
Tiêu Linh hoảng hốt, thanh kiếm này rốt cuộc vẫn khác xưa.
Nàng ta bị kiếm khí trước mặt bức lui lại hai bước, váy áo tung bay, bị kiếm phong xé rách đôi chỗ, thậm chí dải lụa trắng trên mặt cũng bị xé đôi, cùng với một lọn tóc bị cắt đứt bay theo kiếm phong.
Tiêu Linh vội vàng duỗi tay che đi đôi mắt, đôi mắt nàng ta bị kiếm khí ăn mòn, làn da trên đôi mắt trở nên khô ráp như vỏ cây, xấu xí không nhìn nổi, cho dù mắt nàng ta không nhìn thấy được nhưng thần thức yếu ớt của nàng ta vẫn cảm nhận được vô số ánh mắt dừng lại trên người mình.
Những ánh mắt đó khiến trong lòng nàng ta nóng như lửa đốt.
Có người từ ôm lấy eo nàng ta từ phía sau nên Tiêu Linh mới không ngã khỏi đài cao.
Một chiếc khăn kịp thời trùm lên đầu nàng ta, giúp nàng ta giảm bớt sự lo lắng bất an, phía sau truyền đến giọng nói của Kinh Trọng Sơn, "Có bị thương không?"
Tiêu Linh nghiêng đầu về phía giọng nói phát ra, cảm kích cười, "Ta không sao."
Theo Như Ý kiếm ra khỏi trận pháp còn là tiếng kèn lá chói tai truyền ra từ trong kiếm trận, hoàn toàn át đi tiếng sáo, sóng âm với dao động mắt thường cũng có thể thấy được xông ra phá tan kiếm trận, mấy người ở trên đài cao đồng thời phi thân lui về phía sau rơi xuống.
Sóng âm dọc theo kiếm ý chém bay mái nhà của tiền điện.
Thiếu chủ Trầm Âm Các Thường Tầm Xuân kêu lên một tiếng, máu tươi nhỏ giọt nhiễm hồng cả ống sáo bạch ngọc trong tay.
Tiêu Linh nghe được tiếng thở dốc nặng nề của hắn vội vàng tiến lên một bước, áy náy nói: "Thường thiếu chủ, thật xin lỗi, không phải ta muốn bỏ mặc ngài....."
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Tiêu cô nương cũng là do tình thế ép buộc." Thường Tầm Xuân lau đi vết máu bên khoé miệng, quay đầu nhìn về phía mái nhà bị chém bay, vết chém trơn nhẵn, đúng là có dung hợp cả kiếm ý bên trong, "Xem ra Cố Giáng cũng có luyện qua âm luật."
Kiếm trận bị phá, ba vị thái thượng trưởng lão của Vân Cấp Tông đều bị thương với mức độ khác nhau, sắc mặt đều không tốt.
Nhiếp Âm Chi và Cố Giáng có cộng sinh chú, Nhiếp Âm Chi trở thành nhược điểm duy nhất của đại ma đầu. Bây giờ đột kích như vậy là muốn dao sắc chặt đay rối, một kích giết chết Nhiếp Âm Chi, không ngờ vẫn kinh động đến đại ma đầu.
Ba vị trưởng lão gián tiếp giao phong với hắn thôi đã không địch lại rồi, sau này chỉ sợ càng khó có cơ hội như vậy.
Tất cả mọi người đều bày sẵn trận địa sẵn sàng để đón địch, quan sát tình huống phong ấn trên Chiết Đan Phong.
Một lát sau kiếm trận rung chuyển bình ổn lại, chỉ còn phong ma văn lấp lánh không ngừng, sau đó cũng yên lặng lại.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra.
"Xem ra đại ma đầu tạm thời không phá được Phong ma Đỉnh của Vô Lượng Tông rồi."
Một vị Phật tu của Vô Lượng Tông chắp tay trước ngực nói phật hiệu, "Không như Vạn Ma Quật phong ấn vạn ma, Cố Giáng dù sao cũng chỉ là một người, chỉ cần nhốt được hắn ở bên trong thì phong ma văn sớm muộn gì cũng sẽ triệt tiêu hết ma khí của hắn."
Kiếm trận đã bị tổn hại, bọn họ cần phải thiết lập một kết giới mới, các phe phái chụm đầu vào nhau thương lượng.
Từ một sườn khác của đài cao truyền đến giọng nói lãnh đạm của thái thượng trưởng lão: "Tiêu Linh, ngươi vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi."
Tiêu Linh cắn môi, gần như không thể thở nổi trong bầu không khí lạnh nhạt kia, nàng ta khom mình hành lễ, "Vâng ạ."
Kinh Trọng Sơn nhăn mày, tuy rằng bất mãn với thái độ của thái thượng trưởng lão nhưng cũng không dám lỗ mãng. Hắn ta chỉ là một y tu, vốn dĩ ở đây là để quan sát tình huống của Tiêu Linh cho nên đương nhiên cũng rời đi theo nàng ta.
Trên tay hắn xuất hiện một sợi linh lực đỡ Tiêu Linh rời khỏi đài cao, đi về phía sau điện của Minh Tiêu Phong.
Kinh Trọng Sơn nhìn ra được cảm xúc của nàng ta không tốt, an ủi: "Việc ngươi cần làm chỉ là dẫn Nhiếp Âm Chi vào trong kiếm trận, nhiệm vụ này ngươi đã hoàn thành rất tốt rồi."
Tiêu Linh im lặng lắc đầu.
Ba vị thái thượng trưởng lão bất mãn với nàng ta, nàng ta biết.
Lúc nãy nàng ta rút lui quá nhanh, chỉ có một kích, nàng ta có tiếng sáo tương trợ, có muôn vàn kiếm quang của Vân Cấp Tông làm hộ pháp nhưng nàng ta lại chạy trối chết ngay ở chiêu phản kích đầu tiên của Nhiếp Âm Chi.
Nhưng bọn họ sao không nghĩ đến chuyện thần hồn của nàng ta đã từng bị Nhiếp Âm Chi làm bị thương, hiện giờ tu vi cũng còn lâu mới đuổi kịp người ta, ngay cả Như Ý kiếm trong tay cũng lưu lại vết tích của Nhiếp Âm Chi, nếu nàng ta không kịp rút lui thì nói không chừng thứ kiếm khí chém rách không chỉ đơn thuần là quần áo nàng ta.
Bọn họ không hề nghĩ đến chuyện bảo vệ nàng ta.
Lúc Tiêu Linh xâm nhập vào linh đài của Nhiếp Âm Chi thấy được chú văn liên hệ thân thể và hồn phách của nàng, sau khi tỉnh lại được một khắc nàng ta đã nhịn lại đau đớn vẽ lại đồ án kia, sai người đưa tới chỗ thái thượng trưởng lão.
Nếu không phải nàng ta còn chút tác dụng chỉ sợ đã sớm bị ném sang một góc như rác rưởi.
Nhưng bọn họ vẫn trách cứ nàng ta, đem tai hoạ này tính lên đầu nàng ta.
Nhưng nàng ta sai sao? Chẳng lẽ là nàng ta muốn tông môn mà nàng ta tâm tâm niệm niệm, sư tôn mà nàng ta nhớ mong sau khi nàng ta mất tích không đi tìm nàng ta mà đi tìm một người cực kì giống nàng ta để thay thế?? Là nàng ta muốn móc mắt mổ đan Nhiếp Âm Chi sao?
Nàng ta chưa bao giờ tỏ ra ác ý với người thay thế mình, xâm nhập vào linh đài người kia cũng là do bị thần thức của sư tôn ép buộc.
Nhiếp Âm Cho rõ ràng vì nàng ta mới có thể đến được nơi này nhưng lại đối xử với nàng ta như thế!
Trong thân thể Tiêu Linh phảng phất còn sự đau đớn là tàn lưu để lại sau khi bị con nhện cắn, hồn phách nàng ta bị tổn thương không nhẹ, bây giờ có thể nói là từ trong ra ngoài đều hỏng bét.
Nàng ta vẫn luôn phải chịu đau đớn, từ sau khi rơi vào Khe Hư Không rồi rơi xuống vực sâu tĩnh mịch, sau đó bị độc chướng ăn mòn từng chút một. Vì sao người phải chịu thương tích đầy mình luôn là nàng ta?
Nàng ta vốn tưởng rằng trở lại Vân Cấp Tông xong tất cả đau khổ sẽ kết thúc. Sư tôn đã đồng ý với nàng sẽ trả giá tất cả để chữa khỏi cho nàng, sẽ cho nàng một cơ thể khoẻ mạnh, cho nàng ta trở lại như trước đây.
Thì ra, tất cả mọi thứ đều không trở lại như cũ được.
Lồng ngực Tiêu Linh cứng lại, phun ra một ngụm máu.
"Linh Linh." Kinh Trọng Sơn hô nhỏ một tiếng, duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng ta, muốn dùng linh lực để khơi thông kinh mạch cho nàng ta.
Tiêu Linh xua tay, "Kinh sư thúc, không cần, đừng lãng phí linh lực của người."
"Ngươi nói gì vậy?!" Kinh Trọng Sơn trách cứ nói, nhìn cô nương mình nhìn từ nhỏ đến lớn tâm như tro tàn như vậy, trong lòng hắn chua xót khó tả, không khỏi phân trần khom lưng bế nàng ta lên, rảo bước đi xuyên qua hành lang dài, "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi, để ngươi khôi phục như cũ."
Những lời này Tang Vô Miên cũng đã từng nói với nàng ta.
Bây giờ Tiêu Linh nghĩ đến hắn, trong lòng đã không còn cảm giác đau đớn nữa.
Lúc nàng ta giãy giụa trong vực sâu, một lòng một dạ nhớ đến hắn, tình nguyện chịu sự xâm nhập của độc chướng mà vứt bỏ Chu Yếm, rời khỏi sự bảo hộ của nó, bò ra khỏi vực sâu.
Những tưởng niệm nhung nhớ tích luỹ qua năm tháng này vào giây phút nàng ta biết đến sự tồn tại của Nhiếp Âm Chi đã bắt đầu biến mất.
Tang Vô Miên không đáng để nàng ta đặt trong lòng như vậy. Vân Cấp Tông - nơi nàng ta đã từng coi là nơi quy túc, bây giờ cũng không còn đáng nữa.
Tiêu Linh miễn cưỡng cong cong khoé môi, nàng ta cười nhạt, cũng không quá tin tưởng nhưng ngại tâm trạng của hắn nên vẫn gật nhẹ, "Cảm ơn sư thúc."
Kinh Trọng Sơn nhẹ giọng nói tiếp: "Vậy ngươi phải phối hợp với sư thúc điều trị, không thể tự sa ngã được."
Tiêu Linh gật đầu, "Ta biết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.