Hải đường nở khắp Chiết Đan Phong, trong gió đều là mùi hoa nhàn nhạt, bố cục đình viện cũng rất đẹp, núi giả ao cá bổ sung cho nhau, hoa cỏ được cắt tỉa gọn gàng ngăn nắp, cột trụ hành lang cũng được trạm trổ phù văn, từng làn hơi nàng nhẹ nhàng quấn quanh.
Dưới tàng cây trong viện hải đường có một chiếc giường nệm, trên bàn gỗ bên cạnh là một chiếc hộp băng đựng trái cây ướp lạnh.
Đi được nửa đường thì người trong lòng đã hôn mê, Cố Giáng khom lưng đặt nàng lên giường sau đó đứng thẳng người vươn vai, hắn uống quá nhiều máu của Nhiếp Âm Chi, máu kia thấm vào cơ thể hắn, như một con tằm gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của hắn.
Đã như thế nhưng ma tu lại khó có thể cưỡng lại sự dụ hoặc của loại máu này.
Cố Giáng lấy mấy viên tang quả nhét vào miệng để át đi vị tanh ngọt trong cổ họng, cả người như không xương cũng nằm luôn lên giường.
Nhiếp Âm Chi không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi nàng tỉnh lại thì trời cũng đã tảng sáng, sương sớm bồng bềnh bên ngoài tường viện, mùi hoa thanh đạm quanh quẩn, hoàn cảnh quen thuộc khiến nàng theo bản năng thả lỏng bản thân.
Mãi cho đến khi ngẩng đầu dậy rồi nhìn thấy một nam tử xa lạ, Nhiếp Âm Chi mới đột nhiên cả kinh, ngồi bật dậy từ trong lòng hắn cuống quýt xuống đất.
Mới vừa đứng dậy đầu óc liền xây xẩm, Nhiếp Âm Chi lung lay hai cái cuối cùng lại ngã ngồi xuống, đè lên người đối phương khiến người nọ kêu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-the-than-nu-phu-thay-lan-dan/1073633/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.