Ý niệm này vừa sinh ra Nhiếp Âm Chi liền giống như sinh tâm ma, nhìn thế nào cũng thấy gương mặt đang phản chiếu trên gương đồng giống như đang đeo một lớp mặt nạ - một lớp mặt nạ tên Tiêu Linh.
Lúc nàng cắp sách vào tông môn nàng mới 12 tuổi, nhập môn 5 năm vừa lúc thời kì mặt mày ngũ quan bắt đầu nảy nở, thiếu nữ 18 đại biến, nàng ngày nào cũng nhìn đương nhiên không cảm nhận được gì.
Nha hoàn hầu hạ bên nàng cũng không phát hiện điều gì.
Nhiếp Âm Chi chợt nhớ tới lần nàng về thăm nhà, mẫu thân từng xoa mặt nàng cảm thán. "Âm Âm nhà ta đúng là người tu tiên có khác, ngũ quan như thần tiên thật vậy, không chỗ nào không tinh xảo, khác hoàn toàn với diện mạo phàm phu tục tử của cha nương."
Nhiếp Âm Chi không tâm không phổi cười: "Không có đâu, cha diện mạo tầm thường không nói nhưng rõ ràng nương là đại mỹ nhân có tiếng mà. Từ nhỏ đến lớn mọi người đều nói con giống nương, nương khen con chính là đang tự khen mình."
Cha nàng ngồi bên cạnh nghe bật cười: "Hai mẹ con các ngươi khen nhau thì cứ khen làm gì mà phải đi hạ thấp ta xuống thế?"
Nhiếp Âm Chi tỉnh lại từ trong hồi ức, một lần nữa đối mặt với gương mặt trong gương, nàng duỗi tay bóp nát gương đồng, ngẩng đầu nhìn bức hoạ một lần nữa rồi bước ra ngoài.
Như Ý kiếm nếu bỏ nàng mà đi rồi vậy từ bỏ.
Nhiếp Âm Chi gỡ một chiếc ngọc trâm từ trên đầu xuống, cây trâm này cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-the-than-nu-phu-thay-lan-dan/1073629/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.