Chuyển ngữ: Naomi.
Tháng tư ở Lương Châu vào độ tiết trời dễ chịu khoan khoái nhất, trời quang mây tạnh, gió cũng thật dịu dàng.
Hôm nay là sinh thần của Dung Kim Dao, trời vừa tờ mờ sáng, Sở Ý đã vận thường phục, thúc ngựa đến một tiệm thợ thủ công trong thành.
Cánh cửa gỗ của tiệm thủ công “két” một tiếng mở ra, một vị sư phụ già tóc bạc như cước, râu cũng trắng muốt đang lom khom dựng tấm biển hiệu. Ông vừa đứng thẳng người dậy thì thấy một bóng hình hiên ngang dần hiện ra trong làn sương mỏng.
Nắng mai vừa rạng, thiếu niên vận cẩm bào tay hẹp màu đỏ, những đường chỉ vàng thêu hoa văn dây leo uốn lượn dọc theo vạt áo và cổ áo. Mái tóc đen của hắn được búi cao gọn gàng, đôi mắt sáng như sao trời, toát lên vẻ hiên ngang, phơi phới.
Vị sư phụ già nheo mắt nhìn hắn: “Tiểu tướng quân đến đúng lúc lắm, có phải ngài đến lấy trâm hoa không?”
Sở Ý tung mình xuống ngựa, mỉm cười đáp lại ông: “Đúng vậy.”
Từ trước khi lên đường ra biên ải, hắn đã dò hỏi khắp nơi, lặn lội qua từng con phố lớn ngõ nhỏ của thành Lương Châu mới tìm được tiệm thủ công này, rồi nhờ sư phụ già rèn một cây trâm cài tóc hình hoa linh lan.
Ông thợ già đón Sở Ý vào tiệm, lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương được gói ghém cẩn thận, rồi trịnh trọng đưa tới tay hắn: “Chiếc trâm hoa này tốn nhiều thời gian chế tác hơn mọi khi, Tướng quân xem thử có vừa ý không?”
Sở Ý đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/4804252/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.