🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Không cần đổi, chúng tôi tặng cho hai người.”

Lời Lục Dạng nói vẫn văng vẳng bên tai sau chuyện xiên bắt cá lần trước.

Trong lòng Tần Diệc Đàm như một cánh buồm bập bềnh trong sóng, không ngừng va đập.

Chẳng lẽ, cô muốn đưa viên ngọc cho cậu ta?

Sao lại đối với cậu ta tốt như thế?

Đầu tiên là cho dừa, sau đó là cho nhiệm vụ, bây giờ còn muốn cho ngọc.

Ai cũng nói con gái tuổi mới lớn khi thích một người đều hận không thể cho đối phương mọi điều tốt đẹp mà mình sở hữu, không lẽ em gái Lục Dạng của Lục Minh Tự thích cậu ta!?

Vậy là cậu ta phải cùng Lục Minh Tự chuyển từ đối thủ sống còn thành em rể và anh vợ à?

Tần Diệc Đàm như bị dọa sợ, trố mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lục Dạng, trong lòng lẩm bẩm nói:

Không phải là Lục Minh Tự muốn giảng hòa với cậu ta, nên bảo em gái làm người trung gian chứ?

Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê nhón gót mong chờ, muốn xem xem Lục Dạng định làm cái gì.

Gió biển thổi nhẹ qua, mang theo mùi khét xông vào mũi.

Lục Dạng nhăn mũi nói, “Anh ơi, cá cháy rồi.”

Lục Minh Tự nhanh chóng trả lời: “Anh đi xem sao!”

Bọn họ chỉ muốn thừa dịp cá nướng chưa xong đi đào hộp gỗ, không ngờ hai đội khác cũng tới, trì hoãn thời gian dài như vậy.

Lục Minh Tự chân dài, hắn chạy như bay về khu cắm trại.

Lục Dạng nhướng mày, nhìn về phía Tần Diệc Đàm nói: “Muốn thì có thể tìm tổ tiết mục cho link, khoảng 9.9 tệ một cái, trên Moubao có bán.”

[*] Moubao: nói lái của Taobao.

……?

Ánh mắt Tần Diệc Đàm cứng đờ, ngây ra như phỗng.

Lâm Tân Mông còn đang chờ mong có gì đó xảy ra, bây giờ cũng như rơi vào khoảng không.

【 Không phải là Tần Diệc Đàm cho rằng Lục Dạng muốn tặng cho anh ta đó chứ? Tự luyến quá đi. 】

【 Cái khác không nói, nhưng tổ tiết mục đâu? @ Tổ tiết mục, nhanh thả link ra đây, tôi cũng muốn mua! 】

【 Cứ có cảm giác Lục Dạng dùng dáng vẻ nghiêm túc mà trêu chọc dế con, ai ngờ dế con còn vui vẻ chịu đựng. 】

Cùng lúc đó, không khí trong phòng điều tiết phát sóng vô cùng áp lực.

Đạo diễn giận dữ, chất vấn hỏi: “Sao lại thế này? Viên ngọc chúng ta sử dụng không phải hàng đặt riêng 999 tệ sao?”

Nhân viên công tác run bần bật: “Đạo diễn, có thể là Lục Dạng nói bậy.”

Đạo diễn ném màn hình điện thoại lên trước mặt anh ta, quát lớn: “Người nói bậy là cậu đó! Cái thứ đồ chơi này còn không đến 9.9 tệ nữa! 9.89 tệ!”

“Đạo diễn, tôi thấy hai viên ngọc 9 tệ và 1000 tệ này cũng không khác gì nhau, nên muốn giúp tổ tiết mục tiết kiệm chút tiền.”

“Tiết kiệm tiền? Cậu là bị quỷ che mắt, muốn nuốt đống tiền chênh lệch thì đúng hơn!”

“Đạo diễn, tôi sai rồi!”



Nhân viên công tác bịch một tiếng quỳ xuống, cực kỳ hối hận.

……

Ôn Tiên nhanh chóng ủ rũ khi thấy viên ngọc hút mắt bị Lục Minh Tự cầm đi.

Lục Dạng bưng hộp gỗ lên, di chuyển ánh mắt quanh ba người bọn họ, “Tạm biệt.”

Một lát sau, Ôn Tiên như được tiêm m.á.u gà, hưng phấn nói: “Tạm biệt!”

Lâm Tân Mông bất ngờ: “… Tạm biệt.”

Chu Mạt Lê hơi gật đầu.

Mà Tần Diệc Đàm vẫn đắm chìm vào bóng dáng của Lục Dạng ở đằng trước, ánh mắt đầy suy nghĩ sâu xa.

Cô vừa liếc mắt đưa tình với cậu ta à? Thích cậu ta?

Hai người dùng than và củi để nướng cá, nên bỏ đi một lúc cũng chỉ có đuôi cá bị cháy.

Ba con cá lớn, nướng hai con, nấu một con.

Hai cây măng mang về kia, Lục Minh Tự ăn sống một cây, Lục Dạng nấu cây măng còn lại chung với cá.

Muối biển tinh luyện sẽ thô hơn muối trong siêu thị, giữ lại được các nguyên tố vi lượng trong nước biển, có thể duy trì được hương vị vốn có của món ăn, làm cho món ăn trở nên ngon miệng.

Lục Dạng rắc muối lên món ăn, ánh mắt đảo qua hộp gỗ đặt bên cạnh, nhìn nó chăm chú vài giây.

【 Có phải con bé lại phát hiện ra manh mối gì đó không!! 】

【 Nghiêm túc như vậy thì chắc chắn là đúng rồi! 】

Nhưng mà, giây tiếp theo, Lục Dạng cầm hộp gỗ lên, đặt trên bếp lửa.

【 Ồ nhóc con, đốt hả! 】

【 Tổ tiết mục ngồi trong WC khóc hu hu: Hộp gỗ Pandora của tôi! 】

Cá nướng xong màu vàng óng, mùi hương tỏa ra bốn phía, một miếng xuống bụng như mỹ vị nhân gian, ngoài mềm trong giòn, cả màu sắc và hương vị đều hoàn chỉnh.

Từng miếng từng miếng cá nấu măng, cá không có nhiều xương, thịt trắng vừa nhìn đã thấy tươi ngon, không khỏi khiến khán trả trong phòng phát sóng trực tiếp nuốt nước miếng.

【 Cá nướng thơm quá! Thơm ngào ngạt mùi cá nướng, tôi cũng thấy đói bụng! 】

【 Nấu cá bằng ống tre trông có vẻ ngon hơn cá hầm ớt bình thường, tui cũng muốn thử xem sao. 】

【 Cuối cùng tôi cũng biết mình muốn ăn gì rồi, tôi muốn ăn cơm lam! Xào gà ăn cùng rất ngon, đề cử mọi người! 】

Lục Dạng ăn hai quả dại, còn thịt cá ăn không nhiều lắm.

Ăn mới một lát mà cô đã dừng.

Lục Minh Tự nhìn chằm chằm thịt cá còn thừa, giương mắt nhìn về phía Lục Dạng, “Dạng Dạng, em gầy như vậy thì phải ăn nhiều một chút, sao mới ăn có tí đã dừng rồi?”

Lục Dạng: “Em no rồi, anh ăn đi.”

“Không được, nghệ sĩ phải khống chế vóc dáng.” Lục Minh Tự nhớ lời Trần Tố nói, vẻ mặt cực kỳ kiên quyết.

Lục Dạng thấy được sự khắt khe của hắn, nói: “Không ăn hết thì lãng phí, hôm nay anh làm việc mệt mỏi như vậy, ăn nhiều thêm chút nữa cũng không béo đâu.”



Lục Minh Tự: “Phải không? Hôm nay năng lượng anh đốt cũng khá nhiều.”

Lục Dạng: “Vâng.”

Lục Minh Tự đang muốn tiếp tục, nhưng tay cứng lại.

“Không được!”

“……”

Lục Dạng cho hắn bậc thang, “Như vậy đi, em ném một hòn đá, nếu hòn đá dừng ở giữa không trung, anh sẽ không ăn nữa.”

Lục Minh Tự l.i.ế.m môi, “Cũng được, mặc cho số phận đi.”

【 Lần nữa định nghĩa lại mặc cho số phận. 】

【 Cười c.h.ế.t tôi ha ha ha ha ha, không ngờ Lục Minh Tự cũng bị người đại diện quản lý vóc dáng. 】

【 Lục Minh Tự be like: tôi đang trong thời kỳ giảm béo. 】

Mùi hương tràn ngập bờ biển.

Ôn Tiên rũ mắt, ngồi bên cạnh lều, gặm nhấm miếng lương khô cứng ngắc.

“Chẳng vui gì cả.” Cô nàng than thở, “Muốn ăn lẩu.”

”Niềm vui của đàn ông rất đơn giản,” Tần Diệc Đàm vừa cắn lương khô vừa lẩm nhẩm: “Nếu cô không vui thì có thể là bởi vì cô không phải đàn ông.”

“Niềm vui của phụ nữ cũng rất đơn giản,” Ôn Tiên liếc xéo cậu ta, bất chợt phản bác lại một câu: “Nếu tôi không vui, rất có thể là bởi vì đàn ông không đủ đàn ông.”

Tần Diệc Đàm: “……”

【 Ha ha ha ha ha ha không phải ý là nói Tần Diệc Đàm không đủ đàn ông sao? 】

【 Rõ ràng cô bình thường như vậy, nhưng lại rất tự tin, đầu chó rớt.jpg】

【 Ha ha ha ha ha Ôn Tiên hình như là muốn nói Tần Diệc Đàm không bắt được cá, không đủ man. 】

[*] man (tiếng anh): nghĩa là đàn ông.

“Tôi vừa mới gặp Trần Tố ở hành lang,” Triệu Ngôn Thuật cầm quyển sổ, vừa xem sắp xếp công việc vừa nói, “Biểu hiện trong chương trình của Lục Minh Tự khá ổn, tâm trạng anh ta không tồi.”

Giang Nghiễn Chu rũ mắt, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm màn hình, khẽ nhướng mày.

Triệu Ngôn Thuật: “Tôi đã thử liên hệ với tổ tiết mục rồi, bọn họ bảo nếu đã khởi động máy thì sẽ không tắt đâu, trừ khi chương trình kết thúc.”

Ánh mắt anh ta vẫn không rời, tiếp tục nói: “Nếu cậu muốn đi thăm ban thì phải xuất hiện trước ống kính, thấy cậu có vẻ không thích tham gia chương trình tạp kỹ, nên tôi từ chối rồi. Cậu ……”

Ánh mắt Triệu Ngôn Thuật dừng trên người Giang Nghiễn Chu, thấy anh nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, không khỏi khẩn trương: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Không.”

Lời của Giang Nghiễn Chu không nghe ra có gì bất thường.

Triệu Ngôn Thuật thở phào nhẹ nhõm.

Giang Nghiễn Chu thong thả đặt điện thoại lên mặt bàn, đẩy đến trước mặt Triệu Ngôn Thuật, giọng nói âm trầm mà lạnh nhạt vang lên: “Xử lý thuỷ quân đi.”

“Thuỷ quân gì cơ?” Triệu Ngôn Thuật khó hiểu, “Có người mua thuỷ quân chửi cậu à?”

[Chỗ chửi này trong raw để hắc ấy, không biết nên dịch hay để nguyên TT]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.