Lục Dạng: “Cả mặt.”
Lục Minh Tự rất chú trọng hình tượng, nhưng bây giờ lại không có gương, Lục Dạng đành chỉ vào rãnh nước mưa sạch sẽ, “Tay cũng bẩn, rửa đi.”
“Lúc anh đi, em nhớ coi lửa nhé Dạng Dạng, đừng để nó tàn.”
“Vâng.”
Chu Mạt Lê thấy Lâm Tân Mông tay không trở về, chần chờ hỏi: “Bọn họ không cho mượn à?”
Lâm Tân Mông: “Lục Dạng nói mắt kính là vật sở hữu của bọn họ, chúng ta phải dùng đồ có giá trị tương đương đổi với bọn họ.”
Chu Mạt Lê im lặng không nói vài giây.
Lâm Tân Mông: “Mượn lửa chỉ là nhất thời, nếu có được cặp mắt kính kia, về sau chúng ta không cần lo không có lửa nữa. So với lấy vật đổi lửa, không bằng trực tiếp đổi mắt kính.”
Nói đến tầm quan trọng của công cụ.
Chu Mạt Lê nhìn về phía đống vật tư đầy đặn của hai người, suy nghĩ một lúc rồi nhất trí với ý kiến của Lâm Tân Mông.
Hiện tại bọn họ còn rất nhiều đồ dùng, đổi một cặp mắt kính đối bọn họ mà nói cũng không đến nỗi như cắt miếng thịt đầu quả tim.
Không lâu sau, đại gia vật tư Lâm Tân Mông ôm túi xoài khô chạy tới.
Lúc cô ta chạy, váy trắng phiêu dật, tóc bay theo gió, vừa trong trẻo lại đầy sức sống, tràn ngập hơi thở mối tình đầu trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường.
Lâm Tân Mông đứng trước mặt Lục Dạng, thở hổn hển nói, “Chúng tôi lấy xoài khô đổi lấy mắt kính của hai người.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/3734561/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.