10
Lúc xuống xe, Tấn Sở cố ý ở lại phía sau chờ tôi và bạn nhỏ Bách Mục Trần.
Ảnh hậu Triệu Hoan Hoan và tôi cùng nhau đi đến, thấy đối phương lại gần, ảnh hậu liền đi về phía đạo diễn Tung, trước khi đi còn dặn tôi: “Đừng rơi vào bẫy ngôn từ của hắn.”
Tôi gật đầu.
“Mộc Mộc.” Tấn Sở cau mày, vẻ mặt nghiêm túc “Em được Chiết Vũ tài trợ trang sức, sao lại không nói với tôi?”
“Tôi nói với anh thì có lợi ích gì?” Tôi hỏi hắn.
Tấn Sở không hỏi tiếp được.
Tầm mắt hắn dừng trên người bạn nhỏ Bách Mục Trần đang cầm nghịch chiếc trâm cài mẫu đơn —— đây là những trang sức hắn muốn mượn cũng không mượn được, bây giờ lại trở thành một món đồ chơi trong tay bạn nhỏ, mặt của người đàn ông trắng bệch: “Vì sao Chiết Vũ lại chọn em?”
“Có lẽ là vì…… đạo đức cá nhân của tôi không bại hoại?”
Tấn Sở cứng họng, một lúc lâu sau hắn mới nói nên lời: “Em nhất định cứ phải nhắm vào tôi như thế?”
Tôi không trả lời hắn.
Phía xa, các khách mời khác sau khi xuống xe đã tụ hội lại thành một nhóm —— tổ chương trình đang phân phòng.
Dù sao đây cũng là những cặp đôi đã chia tay, nên phòng chia cho nam riêng nữ riêng.
Có phòng tốt cũng có phòng xấu, mọi người thảo luận đến khí thế ngất trời, nên không có ai chú ý đến những lời nói nhỏ bé của tôi và Tấn Sở.
Vậy nên, sau khi xuất hiện một chút trong màn ảnh, thì Tấn Sở rất yên tâm che miệng hắn lại nói tiếp: “Tần Mộc Mộc, nhận tiền của tôi, thì đây là cách em làm việc à?”
Hắn không nói đến chuyện nhận tiền của hắn thì không sao.
Nói những lời đó rồi, thì tôi muốn bật cười thành tiếng.
Không nói đến trước đấy hắn hứa cho tôi 300 vạn, điều kiện cũng chỉ là để tôi tham gia chương trình. Chỉ nói đến cái hắn gọi là tôi nhận tiền của hắn —— tôi nhận tiền của Tấn Sở à? Tiền tôi nhận rõ ràng là tiền phí mà tổ chương trình đã thông báo!
Một đồng tiền Tấn Sở cũng không bỏ ra, còn muốn tôi giúp hắn tẩy trắng, nghĩ cũng đẹp đấy?
Tôi bắt chước Tấn Sở tắt micro đi, tiện tay che luôn micro của bạn nhỏ Bách Mục Trần——
“Anh có bao giờ nghĩ đến, đến trang sức của Chiết Vũ tôi còn đeo được, thì vì sao còn muốn nhận 300 vạn đến tham gia cái chương trình này không?”
Đại khái Tấn Sở chắc không nghĩ đến, vì khi tôi hỏi câu hỏi đó thì hắn sững sờ tại chỗ.
“Tôi đến tham gia chương trình là để đấm anh đấy.”
“Đấm anh vì nhân phẩm bại hoại.”
“Đấm anh vì những chuyện quá đáng anh làm với tôi trước kia.”
Ân oán của tôi và Tấn Sở đã trôi qua nhiều năm rồi, chứng cứ cũng không còn nhiều.
Nên ba năm này, tôi mới chưa từng chủ động phản kích, chưa từng chủ động đòi lại sự công bằng ở ba năm trước cho bản thân.
Nhưng lại có người khiến Tấn Sở chủ động tìm đến.
Cho tôi một cơ hội, xuất hiện trong cùng một chương trình với Tấn Sở, cho chúng tôi cơ hội tốt để nói về ân oán năm đó.
Tấn Sở muốn thông qua chuyện năm đó để tẩy trắng.
Tôi cũng muốn nhắc đến chuyện năm đó, đòi lại sự trong sạch cho bản thân lúc trước.
11
Hoạt động cuối cùng của ngày hôm nay là tiệc trà.
Năm cặp nam nữ ngồi lại với nhau, nói về lý do khiến họ chia tay.
Ảnh hậu Triệu Hoan Hoan ôm bạn nhỏ Bách Mục Trần: “Đứa nhỏ đó là vết sẹo trong lòng bọn tôi, tôi vĩnh viễn chẳng thể quên đi.”
Bách Mục Trần rất tri kỷ ôm Triệu Hoan Hoan một cái.
Theo chiều kim đồng hồ, lúc đến lượt Tấn Sở, trên mặt đối phương hiện ra biểu tình đau khổ muốn chết: “Vì lúc trước tôi bất lực chăng? Tôi vật lộn ở dưới đáy rất lâu mà không nổi tý nào. Nhưng tôi vẫn nghĩ mãi không ra, Mộc Mộc, khi đó thành công sắp đến với tôi rồi, em đã đồng hành với tôi nhiều năm như vậy, sao em lại lựa chọn rời bỏ tôi?”
…… Đây là hình tượng mà Tấn Sở và người đại diện của hắn đắp nặn, còn tôi là một đứa ham hư vinh, người phụ nữ vứt bỏ hắn.
Đây cũng là kết quả của ba năm trước.
Ba năm trước, Tấn Sở vẫn chỉ là một thần tượng nhỏ, bất ngờ bị đào ra chuyện nuôi chị dâu.
Tất cả thông tin của tôi bị đào ra rồi đăng lên mạng, trong một khoảng thời gian, tôi đã bị fan của Tấn Sở chửi rủa rất nhiều.
Lúc tôi đau khổ nhất, tôi tưởng Tấn Sở sẽ giúp tôi tránh bão cản gió, nhưng lại không ngờ, dù gọi cho đối phương bao nhiêu cuộc điện thoại, cuối cùng người nghe máy lại là người đại diện của Tấn Sở.
Chị ta khuyên tôi hết hi vọng đi, chị ta bảo tôi Tấn Sở nhất định sẽ không giải nghệ lui về phía sau với tôi, còn khuyên tôi vì tiền đồ của Tấn Sở giúp hắn một lần cuối.
“Thừa nhận nửa năm trước cô và cậu ấy đã chia tay, nguyên nhân cô chướng mắt cậu ấy mãi không đạt được thành tựu gì. Bây giờ cô hối hận, nên lì lợm la liếm, muốn quay lại với cậu ấy.”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc cô không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh cô và Tấn Sở hẹn hò, còn phải nuôi một đứa con.”
Lúc đó, tôi không thừa nhận.
Cuối cùng kết cục còn tệ hơn nếu thừa nhận.
Người đại diện của Tấn Sở, chị Hồng không biết tìm đâu ra được bạn học cũ của tôi và Tấn Sở, sử dụng trăm phương ngàn kế để bọn họ làm chứng cho, tẩy trắng cho Tấn Sở thành người bị tôi lấy mạng sống ra đe dọa lì lợm la liếm, hắn trở thành thiếu niên đáng thương bất đắc dĩ phải hẹn hò với tôi.
Còn tôi, dù đang yêu đương với Tấn Sở nhưng cũng không biết thế nào là đủ, không chịu được cuộc sống sinh hoạt khó khăn, nên ngoại tình mang thai rồi vứt bỏ Tấn Sở, chờ đến khi cuộc sống khó khăn lại lì lợm la liếm yêu cầu quay lại với Tấn Sở.
Tôi trải qua thời gian đó không hề dễ dàng.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện lúc đó đầy sơ hở.
Sao lúc đó tôi lại bị hại thảm thương như vậy?
Đầu tiên, đúng là tôi không có chứng cứ tôi qua lại với Tấn Sở—— thằng nhãi đấy cũng chơi rất bẩn, biết tôi sinh lòng cảnh giác, biết với những chứng cứ tôi có sẽ đem lại bất lợi cho hắn, nên hắn đem tất cả chứng cứ lúc tôi và hắn ở bên nhau xóa sạch.
Thứ hai lúc đó Tấn Sở có mua thủy quân (nhóm người được trả tiền để chạy, định hướng dư luận),dễ dàng bị miệng một đứa đơn phương độc mã như tôi.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Vậy nên, trong tiệc trà, lúc Tấn Sở đang kể lại chuyện cũ, tôi vẫn bình tĩnh, lý trí, ôn nhu nói với Tấn Sở: “Anh quên rồi? Lúc trước anh sập phòng do bị phát hiện nuôi chị dâu, nên chia tay với tôi.”
Tấn Sở há to miệng, chắc hắn chưa bao giờ ngờ được tôi sẽ nói thẳng toẹt ra thế.
Đây không phải chương trình ghi hình để chiếu, mà là phát sóng trực tiếp.
Tôi mới chả thèm quan tâm phản ứng của hắn, cũng mặc kệ phản ứng của tám người còn lại: “Mà cũng không đúng, đâu thể nói là anh nuôi chị dâu, dù sao trước khi anh thành danh, luôn là tôi nuôi anh.”
Phần bình luận lại bùng nổ, bên dưới là một đám người lăn qua lăn lại đòi chứng cứ.
“Chứng cứ?” Tôi nhìn phần bình luận cười thành tiếng.
Trước đây cũng rất nhiều người muốn bằng chứng.
Nhưng lúc trước chẳng phải Tấn Sở cũng không có chứng cứ à? Chỉ dựa vào lời của một cá nhân, bọn họ đã định tội tôi là người quấy rối anh trai họ.
Nhưng mà lần này tôi có chứng cứ.
Những thứ đã bị Tấn Sở xóa, ba năm trước không thể khôi phục lại được, nhưng bây giờ một lần nữa chúng lại thành chứng cứ nằm trong tay tôi.
Tôi nhìn đồng hồ: “Mọi người có thể đi xem chứng cứ trên Weibo của tôi.”
Tấn Sở đã không ngồi yên được nữa.
Hắn mấy lần đứng dậy muốn nắm cổ áo của tôi: “Tần Mộc Mộc! Tôi với cô có thù oán gì! Mà cô muốn đối xử với tôi như thế?”
Hắn trừng muốn nứt cả mắt, nhìn kỹ lại, đúng là biểu hiện ra vừa oan ức vừa bất bình mà không làm gì được.
Các quý ông ở đây ngăn hắn lại, lên tiếng khuyên can: “Bình tĩnh, đừng như thế, không phải còn chưa biết Mộc Mộc đưa ra chứng cứ gì à? Đàn ông trưởng thành rồi, bình tĩnh cần thận một chút.”
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã biết chứng cứ là gì.
“Thời gian rất chi tiết!”
“Hóa ra anh trai của tôi lại ăn cơm mềm (ăn bám) à?”
Căn bản Tấn Sở tự mình đi nhìn chứng cứ.
Là đương sự, hắn hiểu hơn bất kỳ ai, tình cảm năm ấy của chúng tôi là thật hay giả, hiểu rõ hơn bất kỳ ai, tôi đã vì hắn mà phải trả giá thế nào.
Trước đó, vì hắn tôi từ bỏ công việc lương cao ở quê nhà dốc sức hỗ trợ bên cạnh hắn, lúc trước hắn sẽ áy náy khi tôi bỏ hết tiền tiết kiệm giúp hắn, chui rúc trong một căn tầng hầm nhỏ hẹp cùng hắn……
Hắn của hiện tại, chỉ còn lại sự oán hận và chán ghét.
“Tần Mộc Mộc, cô cứ phải hủy hoại tôi như thế?”
“Ờ.” Tôi khẳng định “Nếu không, rất có lỗi với Tần Mộc Mộc trước đây.”
12
Cuối cùng thứ ngăn Tấn Sở lại, không phải những khách mời nam của chương trình, không phải do lương tâm của hắn đột nhiên sống dậy, mà do di động của hắn kêu lên “Leng keng”.
Hắn giống như một cái máy bị tắt đi bật lại, bỗng nhiên ngừng lại, lấy di động ra nhìn một lúc lâu sau mới thở dài một hơi: “Tần Mộc Mộc, cô chờ đấy.”
Sau đó hắn đi về nơi hắn ở.
Lúc hắn quay đầu định đi, tôi gọi hắn lại: “Tấn Sở, nhiều năm như thế anh có từng hối hận không?”
Hắn chắc chắn chưa từng hối hận.
Hắn chỉ dừng lại trong chớp mắt, rồi lại sải bước rời đi.
Dù Tấn Sở đi rồi, phần bình luận cũng không dừng lại.
Đạo diễn đứng sau màn hình cười không khép được mồm —— đây vốn dĩ là một chương trình khá nhẹ nhàng, điểm bùng nổ của chương trình cũng chỉ có sự bất hòa của các cặp đôi, nào có như tôi dữ như thế, trực tiếp xé mặt nhau trên chương trình?
Sắc mặt của 8 vị khách mời còn lại lại dịu đi không ít, không biết có phải do tôi và Tấn Sở trợ công không, mà đến không khí giữa hoa hậu và chồng cũng bình thường hơn rất nhiều, tám vị khách mời đều hồi tưởng về quá khứ, càng đào sâu vào tình cảm, lại càng tranh nhau rơi lệ.
Nhưng sự chú ý của người xem không ở trên người 8 người bọn họ.
Mọi người đi hóng đủ loại tin tức, sau khi hóng xong thì thi nhau chia sẻ lại, tôi thấy người xem nhảy liên tục.
Chung quy là bận ăn dưa.(hóng chuyện)
Tố chất tâm lý của tôi không tệ, ôm bạn nhỏ Bách Mục Trần ngồi với mọi người ——
Không biết đã là lần thứ bao nhiêu ảnh hậu nhắc tôi phải cẩn thận.
Tôi cảm nhận được ý tốt của đối phương: “Tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Vì Trần Trần tôi mới nhắc nhở cô.” Triệu Hoan Hoan hơi oán giận “Nếu định xé mặt nhau trên chương trính, còn mang bạn nhỏ theo làm gì?”
Tôi trầm mặc.
Đương nhiên tôi biết, chuyện như này, thật ra không nên mang theo bạn nhỏ Bách Mục Trần—— ân oán của người lớn, dù thế nào cũng không nên xả lên người bạn nhỏ.
Sở dĩ tôi mang theo bạn nhỏ tham gia chương trình ——
Là vì ngày đó người bị chửi rủa không chỉ có mình tôi.
Mà còn có thai nhi trong bụng tôi, bạn nhỏ Bách Mục Trần.