Chương trước
Chương sau
Khán giả trong phòng phát sóng cười muốn dại.

【 không thể nào? Nhạc Kỳ Niên vậy mà không biết tiền Zimbabwe không có giá ư? 】

【 cái này cũng đâu có gì bất ngờ, cũng đâu thiếu người không biết? Tôi còn tưởng tiền Zimbabwe bằng với giá tiền Việt Nam, nãy search mới biết, 100 triệu VND tương đương 2 vạn tệ nha!! 】

【 thì ra tiền Việt Nam có giá đến vậy? tri thức lại gia tăng rồi! 】

Nhạc Kỳ Niên nhìn túi tiền trong tay, giá trị còn không bằng một cái hộp bút, mặt vô cùng tủi thân mà mếu máo.

Quân Tu Ngôn nhìn bộ dáng của cậu, vừa tức lại vừa buồn cười.

"Được rồi, dù sao chương trình cũng đâu thể nào lấy ra thứ quá giá trị làm 'báu vật'. Những 'báu vật' của người khác cũng là những vật như vậy thôi."

Tâm tình Nhạc Kỳ Niên lúc này mới đỡ hơn một chút. Cậu cầm túi tiền đi theo Quân Tu Ngôn trờ lại cửa tiệm Kim Mặc Hiên, xe của tổ chương trình 《 ai là Thông Linh Vương 》 vẫn còn đậu tại đó.

Đạo diễn Giản Diệc Đạo nhìn thấy Nhạc Kỳ Niên đã tìm được 'báu vật', liền nhanh chóng nói thư kí bên cạnh mở khung bình chọn. Còn kết quả thế nào... Không cần nghĩ cũng đủ biết, nhất định người đứng đầu bảng chính là Nhạc Kỳ Niên.

Chẳng những bắt được cướp, còn vạch trần ông chủ Kim Mặc Hiên chính là hung thủ giết người, không những thế còn thể hiện trình độ 'bay' lên lấy túi trên cành cây.... Nếu cậu không được hạng nhất, Giản Diệc Đạo chỉ có thể nói khán giả có mắt không tròng.

Khi có kết quả, đúng như ông dự đoán. Nhạc Kỳ Niên cùng Quân Tu Ngôn đứng đầu, số liệu cách hạng 2 rất nhiều, mà hạng 2 không xa la đó chính là nhóm của Trịnh Chiêu Vũ và hai chị em sinh đôi.

Đối với kết quả này, tự nhiên mấy nhà vui mừng mấy nhà rầu.

Còn những thí sinh tìm được báu vậtm đều quay trở lại xe buýt mà tổ chương trình chuẩn bị sẵn, đương nhiên sau khi thấy kết quả, Trịnh Chiêu Vũ tức đến xanh mặt, tay cầm điện thoại chặt đến trắng bệch, thiếu điều muốn bóp nát nó.

Vì sao kế hoạch lần này của Truyền Tước đã chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, vẫn thua trước Nhạc Kỳ Niên?

Vì sao mỗi lần thi đấu, Nhạc Kỳ Niên luôn có thể tìm thứ để 'đột phá vấn đề', sau đó giải quyết mọi chuyện vô cùng xuất sắc, khiến người xem phải đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác?

Không lẽ cậu ta là 'thiên chi kiêu tử', sinh ra liền được ông trời ưu ái?

"yah, chị ơi chúng ta đứng thứ 4 nha." Kim Miểu Miểu nhìn điện thoại nói.

"Anh Tiểu Nhạc hạng nhất nha, thật đáng mừng!" Kim Phiêu Phiêu mặt mày hớn hở.

Trịnh Chiêu Vũ bên này cố nén tức giận, chỉ hướng hai chị em sinh đôi mỉm cười. Trong xe buýt cũng có camera, gã phải duy trì phong độ của chính mình, không thể OOC.

"Phiêu Phiêu, Miểu Miểu, thứ tự lần này của hai em thấp hơn lần trước, không buồn sao?" Trịnh Chiêu Vũ hỏi, gã đã nghĩ rồi, hai chị em này nhất định nói không buồn, sau đó gã liền an ủi hai đứa nhóc đó, rồi thêm soup gà tâm hồn 'Thất bại là mẹ thành công' này nọ, tranh thủ lấy hảo cảm của khán giả.

Nhưng mà Kim Phiêu Phiêu cùng Kim Miểu Miểu chỉ là kỳ quái mà nhìn gã.

"Tại sao phải buồn? Chúng em lần này biểu hiện cũng không quá đặ biệt, thứ tự thấp cũng không phải quá bình thường ư?"

"Đúng vậy, đúng vậy, Miểu Miểu hiểu chuyện này nha. Thi đấu ai mạnh người đó thắng. Kỹ năng tụi em không bằng, nên thua là chuyện thường tình."

Kim Phiêu Phiêu đầu nhỏ nghiêng một cái: "Anh Tiểu Vũ, chẳng lẽ anh buồn sao?"

Kim Miểu Miểu nói: "Đừng buồn đừng buồn, thất bại là mẹ thành công, lần sau nỗ lực là được!"

... Vậy mà gã lại được hai đứa nhóc này an ủi! Trịnh Chiêu Vũ tức thiếu điều hộc máu, chỉ yên lặng quay đầu, nghiến hàm răng.

Gã tới tham gia《 ai là Thông Linh Vương 》, chính là đã được sắp xếp làm quán quân. Đồng thời đây cũng là mệnh lệnh của 'Sư phụ'. Nhưng qua vài tập thứ hạng của gã vẫn không thể lên hạng đầu. Nếu không lấy được hạng 1, vậy sư phụ sẽ....

Không được, gã phải thay đổi kế hoạch. Hạng 1 không thể để trượt khỏi tay!

***

Tập 3《 ai là Thông Linh Vương 》cũng giống hai tập trước, vừa công chiếu đã nhanh chóng trèo lên hotsearch, tạo sóng gió ầm ĩ.

Không ít người đều lên án hành vi của ông chủ tiệm Kim Mặc Hiên, đến nỗi phân cảnh của những thí sinh khác, cũng không ai để ý tới.

【 uiiii —— không tin được có kẻ giết vợ xong lại dám giấu xác vợ trong tường tầng hầm như thế! Tự nhiên tao nhớ tới quyển tiểu thuyết của Allan Poe! 】



【 mấy người không coi kĩ thông tin sao? Ông chủ Kim Mặc Hiên cùng vợ cãi nhau, 'Không cẩn thận' nên ngộ sát, vì sợ nên mới đem thi thể giấu trong bức tường. 】

【 viết vậy cũng có đứa ngu tin, cái qq gì gọi là không cẩn thận, tao nhìn là biết năm đó ông ta đánh vợ, đánh chết người. Còn nếu thật sự là không cẩn thận, thì chuyện đầu tiên người ta làm là gọi cấp cứu, chứ không phải đi giấu xác như vậy. 】

【 pháp y bây giờ có thể giám định vết thườnh trên xương cốt, cãi làm gì cho mắc công. Chờ báo cao là rõ ngay chứ gì!】

Những cũng có người lên tiếng khó hiểu như Trịnh Chiêu Vũ.

【mà thật không hiểu nha, tại sao lần nào Nhạc Kỳ Niên cũng gặp phải chuyện ngoài ý muốn? Có phải hay không cậu ấy có cái thể chất... Giống Conan? Đi đến chỗ nào liền gặp ngay án mạng?】

【 không lẽ cái thể chất giống Diêm Dục? Nghe hơi sợ nha, thể chất Diêm Dục hơi tà đó, còn Nhạc Kỳ Niên thì xem như Conan, Bạch Thắng thì bát tự nhẹ dễ gặp ma, còn linh hồn Mạn San... má ơi đoàn phim《 bạn không biết cái chết là gì? 》 chơi lớn vậy sao? 】

【nhắc mới nhớ, cái thánh lần trước nói Quân Tu Ngôn mà thua liền chổng ngược ăn bàn phím đâu? Bớt giả điếc nha! Bàn phím tao cũng chuẩn bị nè! Dám nói dám làm nha!】

【chắc tôi phải làm ra mấy cái bàn phím bằng kem để ngoài cửa hàng, chứ chương trình này thêm mấy tập, tui thấy có mấy người sẽ đòi chổng ngược ăn bàn phím, má nghĩ đến thấy tiền trước mắt liền! 】

Dựa theo độ thảo luận ở tậo này, lượng người theo dõi trên Weibo của Nhạc Kỳ Niên nhanh chóng đột phá trăm vạn. Không ít người để lại bình luận muốn nhờ cậu xem bói, xem tướng, còn nhờ đặt tên cho con... Đương nhiên, Nhạc Kỳ Niên hoàn toàn không hề biết mấy chuyện này, vì tài khoản đã giao cho Đường Vũ Thành quản lý giùm.

Mà Đường Vũ Thành đối với mấy cái chuyện xem bói phải gọi là mù mịt. Đăng nhập vào chỉ chuyển phát offical weibo của《 ai là Thông Linh Vương 》và mấy tiêu đề pháp luật. Đường Vũ Thành một người phải xử lý hai tài khoản, y chơi đến vui vẻ, muốn làm gì liền làm nấy, nào là xào CP. Cái CP 'tình huynh đệ' này nhất định phải xào!

Chỉ là mỗi lần y cố ý đăng lên bài xào CP, thì lại cảm thấy gáy có chút lạnh, giống như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.... Xítttttt, chắc là ảo giác thôi!

Thanh niên Đường Vũ Thành theo chủ nghĩ duy vật nghĩ như vậy liền không sợ gì nữa!

***

Chương trình sau khi kết thúc, liền nhanh chóng trở về Lục Giang thị. Quân Tu Ngôn lúc đi ngồi xe đạo diễn, nhưng khi về lại ngồi xe bus cùng các thí sinh.

Y ngồi cạnh Nhạc Kỳ Niên, lâu lâu lại xoay sang nhìn người thanh niên ngồi bên cạnh đang dựa đầu vào lưng ghế, trên trán dán bùa, môi hơi nhếch, thở đều đều, lâu lâu lại nhai nhai vẻ mặt đầy thỏa mãn như trong mộng đang được ăn món gì rất ngon. Môi Quân Tu Ngôn không khỏi run mà thầm nghĩ, thằng nhãi này coi mình là cương thi hay gì mà còn dán bùa ở trán nữa?

Mà hơn hết Quân Tu Ngôn chưa bao gườ thấy qua loại bùa chú dán trên trán Nhạc Kỳ Niên. Phải biết rằng hắn chính là 'Tiểu thần đồng' trong giới, vì 10 tuổi đã có thể đọc làu làu《 phù chú bách khoa toàn thư 》, nên cái loại y chưa thấy chỉ là chưa có người sáng chế ra mà thôi.

Càng nghĩ càng thấy cái loại này chính là Nhạc Kỳ Niên tự sáng chế ra? Nhưng không thể nào, nếu có năng lực thế này chỉ có thể là cao nhân đạo hạnh cao thâm, ngay cả ông nội Quân Mậu của y cũng chưa dám nói bản thân có thể sáng chế ra loại bùa chú nào mới. Nhạc Kỳ Niên năm nay bao nhiêu tuổi, mà có bản lĩnh như thế?

Quân Tu Ngôn dùng khủy tay đẩy đẩy Nhạc Kỳ Niên, "Dậy, dậy đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Hửm?"Nhạc Kỳ Niên bừng tỉnh, hút khí một cái, sau đó lau lau khóe miệng.

"Sao cậu biết được ông chủ Kim Mặc Hiên đem xác vợ mình giấu dưới tầng hầm?" Quân Tu Ngôn hỏi.

Nhạc Kỳ Niên như đúng rồi nói: "Không phải nhìn một cái liền thấy sao?"

Quân Tu Ngôn sửng sốt. Y ở tầng hầm nhìn muốn lòi con mắt ra có thấy gì đâu? Nhạc Kỳ Niên nói lời này là cố tình chọc quê y sao?

"Cậu... chẳng lẽ có mắt Âm Dương?" Quân Tu Ngôn nhỏ giọng hỏi.

Nhạc Kỳ Niên biểu tình càng kỳ quái: "Cậu không có?"

...... Sao ai cũng có thể có thứ đồ chơi cao cấp như vậy được chứ?

Truyền thuyết Quân gia bọn họ, lão tổ tông Quân Nghê Vân trời sinh chính là kỳ nhân có mắt Âm Dương, đáng tiếc đời con cháy lại không phải ai cũng xuất hiện mắt Âm Dương, Quân gia có người được mắt Âm Dương chính là phải ngược dòng trở lại thời dân quốc.

Chẳng lẽ thiên phú hiếm có này lại xuất hiện trên người Nhạc Kỳ Niên?

Quân Tu Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng, có chút ghen tị.

Nhưng cũng không liên quan, y thầm nghĩ, trên đời cũng có không ít người không có mắt Âm Dương nhưng chăm chỉ khổ luyện học tập, cũng trở thành đại sư vạn người chú mục. Đâu phải thiên phú là tất cả!

Nhưng trong lòng Nhạc Kỳ Niên nghĩ lại khác hoàn toàn với y!

Y nhớ rõ sư đệ Quân Nghê Vân cũng là trời sinh mắt Âm Dương giống mình, vậy sao lại không di truyền đến Quân Tu Ngôn?

Haizz... Gien của sư đệ quả thật không ổn mà!

Nhạc Kỳ Niên tiếc nuối mà thở dài, mắt nhắm lại, tiếp tục ngủ. Khi nãy cậu mơ thấy mình đang ăn thịt kho tàu, vậy mà bị Quân Tu Ngôn làm tỉnh, lần này nhất định phải mơ lại cái nồi thịt kho đó.

Quân Tu Ngôn ngồi bên này thì vô cùng ngượng ngùng xoắn xít một hồi, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Cái kia, lúc ở tiệm Kim Mặc Hiên, ông chủ khi ném đồ vào tôi, là cậu đã cứu tôi... Tôi không có ý, à chính là muốn nói với cậu... Cái kia, Quân gia tôi trước này có ân tất báo, nếu sau ànu cậu gặp chuyện gì, tôi nhất định..."

Y ấp úng hồi lâu, khi quay lại nhìn.

Thì thấy Nhạc Kỳ Niên đã ngủ đến há mỏ từ thời nào, nước miếng cũng chảy ra muốn ướt cả cằm.

Quân Tu Ngôn tức thiếu muốn vố mấy phát vào mặt người bên cạnh. Y thiệt không tin được, thời điểm bản thân thẳng thắn nói lời trong lòng, thì thằng nhãi Nhạc Kỳ Niên này lại không cho mình mặt mũi, vậy thì đừng hy vọng y nói cảm tạ cái gì nữa. Đúng là 'Lòng mình hướng trăng sáng, trăng lại chiếu cái máng nào'

Hừ!

Quân Tu Ngôn trong lòng nín thở, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện với Nhạc Kỳ Niên. Sau khi trở lại Lục Giang thị, y liền uyển chuyển lời mời tiệc liên hoan của đạo diễn, ra ngoài liền đón taxi, lập tức về nhã cũ Quân gia.

Chính đường Quân gia, Quân Mậu đã ngồi chờ được một lúc. Khi nhìn thấy cháu trai bình an trở về, đôi mắt ông cười đến cong như trăng non.

"Tu Ngôn vất vả, đầu bếp đã làm vài món con thích, ngồi vào bàn nào." Quân Mậu ra đón cháu trai.

"Ông nội, ông không hỏi chuyện chương trình con tham gia sao?" Quân Tu Ngôn chu miệng, chỉ khi ở trước mặt ông nội y mới có thể làm nũng như vậy.

"Ông đã coi phát sóng trực tiếp." Quân Mậu nắm tay cháu trai dắt vào phòng ăn, "Con biểu hiện rất tốt, cha mẹ con trên trời có linh thiêng nếu thấy được, nhất định rất vui.

Trong lòng Quân Tu Ngôn không khỏi vui vẻ. Đối với y trên thế giới này không có gì có thể so được với lời động viên của ông nội.

"À quên nữa, ông nội sao không hỏi con về Nhạc Kỳ Niên?" y hỏi

"Theo ý con, cậu ta là người thế nào?"Quân Mậu hỏi.

"Con vốn nghĩ cậu ta là tên thần côn lừa đời lấy tiếng, nhưng không nghĩ tới cậu ta còn rất có bản lĩnh..." Quân Tu Ngôn đang định mở miệng khen Nhạc Kỳ Niên vài câu, nhưng lại nhớ đến thái độ cậu ta trên xe, liền nhanh chóng sửa miệng, "Cũng, cũng không phải con đang khen cậu ta đâu! Bản lĩnh cậu ta nhìn cách nào cũng thấy không bằng ông nội."

Nói xong liền nhanh chóng nhìn sắc mặt ông nội, "Ông nội cũng đã coi phát sóng trực tiếp, ông nghĩ sao?"

Quân Mậu như suy tư gì: "Đương nhiên là cảm thấy cậu ta chính là thiếu niên anh tài, tiền đồ vô lượng. Không ngờ tuổi trẻ lại có một thân bản lĩnh cùng với thái độ nhẹ nhàng bình tĩnh như vậy. Chỉ là, vì sao trước giờ ông chưa nghe tên cậu ta? Đạo của chúng ta nặng nhất chính là truyền thừa gia đình hoặc là thầy trò, không biết vi sư cậu ta là cao nhân phương nào. Chỉ nghe được trước đây cậu ta là một diễn viên nhỏ, chưa có thành tựu lớn nào, không biết có phải hay không đang giấu tài, hay là..."

"Ông nội tại sao lại quan tâm cậu ta như thế?" Quân Tu Ngôn khó hiểu, "Cậu ta có vấn đề gì sao. Chẳng lẽ... không phải người tốt?"

Biểu tình Quân Mậu cứng đờ, không khỏi ha ha cười cho có lệ, "Chỉ là cảm thấy hứng thú với người trẻ có tài thôi. Đạo môn chúng ta nhân tài lớp lớp xuất hiện, lòng ông cũng vui vẻ!"



Ông cháu hai người đi vào phòng ăn. Đầu bếp hôm nay triển lộ tài năng, làm một bàn ăn đầy mỹ vị. Nhìn thức ăn nóng hầm hập, Quân Mậu ngừng câu chuyện, kéo tay Quân Tu Ngôn ngồi xuống.

"Được rồi, ngồi thôi, đều là món con thích ăn nhiều một chút! Ngày mai phải trở lại trường rồi, không còn mấy món ngon con thích nữa."

Đầu bếp đại học Lục Giang tính cách như phản xạ hội, nấu ăn không khác gì pha thuốc, quả thật như muốn giết vị giác cả một thế hệ học sinh. Quân Tu Ngôn trước nay khẩu vị được đầu bếp trong nhà dưỡng điêu, căn bản không ăn nổi mấy món trong căn tin trường, mỗi lần về nhà đều kể lể. Nghĩ đến ngày mai phải trở lại trường,Quân Tu Ngôn liền nhanh chóng ăn uống đến thỏa thích. No rồi nói sau!

Cơm no rượu say, y liền trở về phòng nghỉ ngơi. Quân Mậu cười tủm tỉm mà nhìn. Khi thân ảnh cháu nội biến mất ở cửa, nụ cười trên mặt ông cũng theo đó mà mất đi.

Chống quải trượng, chậm rãi mà đi vào mật thất trong thư phòng.

Nhìn bức chân dung theo kiểu Tây Dương, bên tropng là một thanh niên đang nở nụ cười, biểu tình ông nhanh chóng thay đổi đầy nghiêm túc.

"Chẳng lẽ là ngài...?" Quân Mậu lầm bầm lầu bầu, "Nhưng sao có thể được.... Đã 720 năm, chẳng lẽ ngài ấy vẫn chưa chết, nhưng mà..."

Thanh âm Quân Mậu hạ thấp, khẽ lắc đầu. "Không, vẫn chưa thể xác nhận có phải ngài ấy hay không, phải quan sát thêm một thời gian..."

***

Sáng sớm hôm sau, Quân Tu Ngôn ngồi trên con Bentley trở lại đại học Lục Giang. Do thời gian gấp nên không thể trở lại phòng kí túc xá mà đi thẳng đến phòng học.

Mới đến hành lang đã thấy một nhóm người xông tới.

"Quân Tu Ngôn, cậu tham gia《 ai là Thông Linh Vương 》!" bạn học ồn ào hỏi.

"Thì ra cậu chính là truyền nhân thế gia huyền học đệ nhất Hoa Quốc! Vậy sao không nói? Cậu thiệt là lợi hại mà!" Một nữ sinh đứng gần, mặt đỏ ửng nói.

"Mọi người đều giúp cậu bình chọn một phiếu đó nha!" Cậu bạn cùng phòng khoác vai Quân Tu Ngôn nói.

Quân Tu Ngôn ngượng ngùng mà cười cười, sau đó cùng mọi người đi vào phòng học.

Đối với học sinh sinh viên mà nói, có một người bạn tham gia chương trình truyền hình, đã là quá nổi rồi, thân phận còn ở một cái đẳg cấp khác. Mọi người vây quanh Quân Tu Ngôn nói chuyện không ngừng.

Có hai nữ sinh là fans của Trịnh Chiêu Vũ, tối hôm qua trên fandom đã bị tẩy não. Trong mắt các cô, Trịnh Chiêu Vũ là người đầu tiên tìm được bảo vật, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, nhưng lại không được hạng nhất, nhất định bên trong có vấn đề, đã có kẻ đứng sau thao túng!

Mà kẻ sau màn thao túng đó là ai—— đương nhiên chính là Nhạc Kỳ Niên!

Quân Tu Ngôn là bạn học, Trịnh Chiêu Vũ là thần tượng, thì không cần nói Nhạc Kỳ Niên chính là kẻ bị họ đưa ra làm tội đồ.

"Quân Tu Ngôn, lần này hạng nhất phải là cậu mới đúng!"

"Đúng vậy! Cái tên Nhạc Kỳ Niên kia chỉ biết làm màu, dựa vào đâu mà được nhiều người bình chọn!"

Các cô nghĩ rằng Quân Tu Ngôn sẽ theo mình mà thoá mạ Nhạc Kỳ Niên, nhưng ai ngờ sắc mặt Quân Tu Ngôn lập tức tối sầm, ánh mắt âm u nhìn cả hai.

Cả hai trong lòng giật thót, không khỏi lên tiếng như vớt vát: "Chắc cậu cũng không phục đúng không? Thật tiếc là cậu là khách mời, nếu không thì Nhạc Kỳ Niên làm gì có cửa."

"Đúng vậy! Tới thấy lần này Quân Tu Ngôn cùng Trịnh Chiêu Vũ mới xứng hạng 1. Nhạc Kỳ Niên hạng 3 còn may ra. Đã là nghệ sĩ, có sẵn fans còn kêu gọi fans bình chọn cho mình, đúng là không công bằng với thí sinh khác chút nào."

Quân Tu Ngôn tức giận đập bàn một cái rầm: "Hai người nói cái gì?!"

Hai nữ sinh giật bắn mình, những bạn học xung quanh đang nói chuyện rôm rả cũng im bặt. Phòng học đang ồn ào bỗng nhiên an tĩnh đến kim rơi cũng vang tiếng.

"Nhạc Kỳ Niên lần này hạng 1, tôi không có bất cứ thứ gì không phục." Quân Tu Ngôn gằn từng chữ, khuôn mặt lạnh lẽo, "Mấy người không được nói bừa."

Một trong hai nữ sinh khi nãy lên tiếng không khỏi run rẩy nói: "Cậu sao lại muốn nói giúp Nhạc Kỳ Niên? Không phải hắn ta đoạt danh tiếng của câu sao?"

"Tôi không có nói giúp ai," mày kiếm của Quân Tu Ngôn nhíu chặt, "Tôi chỉ nói đúng sự thật!"

Nếu Nhạc Kỳ Niên không có thực lực, y không rảnh mà lên tiếng phản bác hai nữ sinh này. Sự thật chính là y đối với Nhạc Kỳ Niên tâm phục khẩu phục, mà hơn hết vì... bởi vì... đơn thuần y cảm kích Nhạc Kỳ Niên cứu mạng mình, chính là như vậy!

Còn chuyện hai nữ sinh kia nói Nhạc Kỳ Niên kêu gọi fans bình chọn, chính là loạn ngôn! Nhạc Kỳ Niên dùng chính thực lực lấy hạng, ở đâu ra kêu gọi fans bình chọn? Mà cho dù có kêu gọi thì sao, fans của Nhạc Kỳ Niên cũng chính là cậu ta từ khi tham gia 《 ai là Thông Linh Vương 》 kiếm được, bình chọn cho thần tượng của mình có gì là sai?

Còn Trịnh Chiêu Vũ là kẻ nào? Xin lỗi từ đầu đến cuối Quân Tu Ngôn vẫn không có ấn tượng với Trịnh Chiêu Vũ, dù đã coi bản đã biên tập. Nên y thật không hiểu vì sao hai nữ sinh này có thể cảm thấy Trịnh Chiêu Vũ có tư cách sánh vai với y?

Quả thật giống với câu nói đang phổ biến trên mạng: Tiêu Phong ta là một trang hảo hán, lại đứng cùng tên với tiểu nhân ngươi, giết ngươi thật mất mặt quá. Cút đi!

Chuông học cùng lúc vang lên, những bạn học xung quanh mới nhanh chóng trở lại vị trí của mình, Quân Tu Ngôn cũng tạm thời đem chuyện này dẹp sang một bên, chuyên chú mà nghe giảng.

Nhưng những bạn học xunh quanh vẫn nhỏ giọng bàn tán về Nhạc Kỳ Niên.

"Nghe nói bộ phim 《 bạn không biết cái chết là gì》 hôm nay làm lễ khởi động máy!"

"Không biết có quay được không, nhưng tao mong chờ ghê!"

"ít nhất quay chắc cũng khoảng 1 năm! Không biết đạo diễn Diêm Dục sẽ sửa kịch bản thành dạng gì nữa?"

"Ê, tao nghe nói diễn không ra gì có khi bị linh hồn Mạn San ám nữa, không biết có thiệt không?"

Quân Tu Ngôn dựng lỗ tai nghe ngóng câu chuyện của những bạn học xung quanh.

Lòng không khỏi bồn chồn: hình như y nghe đâu đó chính là kỹ thuật diễn của Nhạc Kỳ Niên vô cùng nát, lần này còn đóng phim điện ảnh, liệu có ổn không đây? Lỡ như bị ám theo thật thì phải làm sao bây giờ?

Phi phi phi! Y mới không rảnh lo lắng cho Nhạc Kỳ Niên! Chỉ là, chỉ là... Thân là một người trong đạo, nên để ý chút chuyện thần quái cũng không có gì sai!

Huống chi cái bản lĩnh của Nhạc Kỳ Niên, dù có bị ám hay bị linh hồn quấy phá, nhất định sẽ dễ dàng trấn áp.

Phi phi phi! Y không phải đang khâm phục bản lĩnh của Nhạc Kỳ Niên, chỉ là...... Chỉ là......

Suốt một buổi sáng, Quân Tu Ngôn chỉ biết tự hỏi rồi tự phủ nhận ý nghĩ của mình.

***

Bạn học Quân Tu Ngôn nói không sai, hôm nay thật là ngày làm lễ khởi động máy bộ phim《 bạn không biết cái chết là gì》.

Cả ekip đoàn phim, cùng các diễn viên đều có mặt đông đủ để tham gia lễ. Nhạc Kỳ Niên, Bạch Thắng cùng Đường Vũ Thành vị quản lí luôn nhọc lòng vì hai đứa con đương nhiên không thể thiếu.

Đối với Nhạc Kỳ Niên mà nói, đây là lần đầu tiên cậu tham gia. Cậu còn cho rằng cái gọi là 'Lễ khởi động máy' chính là mở họp báo, sau đó giao lưu trả lời câu hỏi của phóng viên, sau đó đăng bài pr này kia. Hoàn toàn không nghĩ tới cái hiện trường chính là khói nhang lượn lờ, còn có cao tăng ở Kim Đỉnh đến, bàn cúng còn nguyên cái đầu heo ngậm bông, toàn thể nhân viên ekip cùng diễn viên đều cung kính mà vái lạy, cầu quay phim thuận lợi,...

Phó đạo diễn cầm nhang đứng bàn cũng, miệng lẩm bẩm: "Chị Mạn San, chúng tôi chính là cố gắng đóng phim, bộ phim quay thật tử tế, cầu chị hạ thủ lưu tình... Oan có đầu nợ có chủ, có gì phật ý chị cứ đến tìm Diêm đạo..."

"Mấy người này... mê tín quá rồi." Nhạc Kỳ Niên nhỏ giọng nói.



Đường Vũ Thành đứng cạnh cậu nên nghe rõ mồn một không khỏi lảo đảo, trợn mắt nhìn thằng nhóc đứng bên cạnh không khỏi thầm nghĩ – cậu đúng là không biết xấu hổ, dám mở miệng nói câu như vậy! Mỗi ngày luôn thắp hương bái thần, còn có tư cách nói người khác mê tín?

Nghi thức khởi động máy xong, thời gian quay phiim cũng bắt đầu.

Trước tiên chính là những cảnh quay trong phiom trường. Vì có những cảnh ở Lục Giang thi, nên Nhạc Kỳ Niên mỗi ngày đều đặn từ nhà tới phim trường rồi từ phim trường về nhà.

Cậu hiện tại còn muốn tham gia chương trình gameshow, nên Đường Vũ Thành đã cùng đoàn phim thảo luận, sau đó đem lịch quay của Nhạc Kỳ Niên xếp vào những ngày cậu không có lịch quay show.

Nhạc Kỳ Niên sáng sớm đi vào phim trường, dựa theo phân phó của Đường Vũ Thành mà khách khí cùng các staff vào diễn viên chào hỏi, để lưu lại ấn tượng tốt.

Sau màn chào hỏi tạo ấn tượng, cậu liền nhanh chóng chạy vào một góc, kéo mở balo.

Một mô hình Ultraman từ trong balo nhanh chóng ló đầu ra.

Nó thật sự muốn đến phim trường xem bọn họ đóng phim thế nào, Nhạc Kỳ Niên chỉ biết bất đắc dĩ trộm nhét nó vào balo mà mang đến đây.

"Mạn San, tôi đem chị đến đây, chị đừng có lộn xộn nha." Nhạc Kỳ Niên nhỏ giọng nói: "Ai nhìn thấy đều không ổn đâu, chị cũng không được lên tiếng. Nếu không lần sau tôi sẽ không đem chị theo!"

Ultraman hướng cậu giơ cánh tay, tỏ ý bản thân hiểu.

Cảnh đầu tiên đều là cậu diễn cùng Bạch Thắng. Nhạc Kỳ Niên quen Bạch Thắng nên hai người hợp tác vô cùng thuận lợi. Thời gian được nghỉ cũng không cần đạo diễn phân phó mà chủ động cùng nhau đi đối diễn. Bạch Thắng không hổ danh là nam nghệ sĩ thực lực, kỹ thuật diễn đúng là không chê vào đâu được. Nhạc Kỳ Niên vốn đang lo láng cho bản thân không thể nhập diễn, nhưng được Bạch Thắng ảnh hưởng, cậu nhanh chóng bước vào trạng thái nhân vật. Có mấy cảnh chỉ cần một lượt quay liền qua.

Ngay cả các diễn viên gạo cội có mặt cũng khá bất ngờ: "Không ngờ đứa nhỏ Nhạc Kỳ Niên này diễn tốt đến vậy, đối diễn với Bạch Thắng cũng không bị áp tràng."

"Nghe nói cậu ấy trước đây không có xuất sắc như vậy. Xem ra Thần Hi truyền thồn rất biết □□ nghệ sĩ."

"Một ngày không gặp như cách ba nam, đã nhiều năm như vậy, kỹ thuật diễn tiến bộ cũng không có gì kì quái."

Sau khi phối hợp diễn với Bạch Thắng, Nhạc Kỳ Niên có cảnh diễn với một diễn viên nữ tên Thu Lê.

Thu Lê năm nay 25 tuổi, dung mạo xuất chúng, ấn tượng đầu tiên của cô chính là khiến người khác nghĩ rằng tiểu hoa lưu lượng chỉ có sắc không có tài. Nhưng thật ra cô đã lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, cũng được công nhận là nữ diễn viên phái thực lực, lấy không ít giải thưởng lớn nhỏ trong ngoài nước. Trước đây cũng đã từng cùng Diêm Dục hợp tác qua. Theo như lời fans chính là: "Từ nữ hiệp chính nghĩa tới nữ ma đầu, từ lão bà 80 đến thiếu nữ 18, không có dạng nhân vật nào có thể làm khó chị chúng tôi!"

Thu Lê ở bộ phim《 bạn không biết cái chết là gì》đóng vai cô gái nạn nhân thứ 1, bị Lữ Từ ( Nhạc Kỳ Niên đóng) giết. Nghe nói nhân vật này casting cũng không có, Diêm Dục trực tiếp điểm danh cô tới diễn, đủ để thấy Diêm Dục công nhận kỹ thuật diễn xuất của cô ấy thế nào.

Đối mặt với một nữ diễn viên thế này, Nhạc Kỳ Niên đương nhiên không dám lơ là. Cậu cũng phải lấy ra thực lực mới có thể xứng đôi với nữ thần!

'Cảnh 3 lần 2, action!" Thư kí trường quay đạp mạnh clapperboard.

Cảnh này chính là Phong Thiên Hoa ( Thu Lê) đi vào nhà Lữ Từ ( Nhạc Kỳ Niên). Phong Thiên Hoa chính là người yêu của Lữ Từ, nhưng vì để thoát khỏi hiềm nghi giết người, gã đã giết luôn Phong Thiên Hoa, đồng thời cắt cổ chính mình, như vậy gã liền thoát khỏi sự hoài nghi của cảnh sát vì nằm trong vòng người bị hại.

Lúc này Lữ Từ chưa bại lộ thân phận là kẻ giết người, nên Nhạc Kỳ Niên cũng không cần thể hiện sự âm trầm điên cuồng quá mức, chỉ cần diễn với Thu Lê như đang đối xử với người yêu bình thường là được.

"Công việc của em bận rộn, không cần cứ đến giúp anh quét dọn nhà cửa đâu." Nhạc Kỳ Niên nhẹ nhàng nói ra lời thoại, đồng thời bước từ từ đến sau lưng Thu Lê, thân mật mà vươn tay ôm cô vào lòng.

Đời này Nhạc Kỳ Niên chính là lần đầu tiên ôm người khác phái, nên cậu cố gắng giữ bản thân bình tĩnh không để đỏ mặt. Cậu.... cậu kiếp trước, chính là... còn chưa có nắm tay vợ đâu!

Chính là sau lưng cậu phóng tới một cặp mắt lạnh lùng. Nhạc Kỳ Niên không cần nhìn cũng biết đó chính là ánh mắt của Diêm Dục. Diêm đạo diễn luôn dùng ánh mắt như lấy mạng người này để nhìn kỹ thuật diễn của diễn viên. Có lẽ như vậy cũng tốt, vì với áp lực như vậy, diễn viên mới có thể lấy ra 120% kỹ thuật diễn của chính mình.

Dựa theo kịch bản, Thu Lê chính là lúc này sẽ xoay người, nói một lời thoại, sau đó hai người sẽ thân mật hôn môi. Nhưng Thu Lê còn chưa kịp nhức nhích, Nhạc Kỳ Niên đột nhiên lung lay, sau đó quỳ rạp xuống đất!

"Cậu làm sao vậy?" Thu Lê khiếp sợ mà hỏi.

Diêm Dục liền hô "Cut!", nhân viên xung quanh nhanh chóng bước đến.

Nhạc Kỳ Niên sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa. Nhân viên sợ đến hoảng hồn, vội vàng đỡ cậu ngồi sang một bên, vừa dùng khăn lâu mồ hôi vừa đưa nước, quạt gió.

"Tôi... Không có chuyện gì..." Nhạc Kỳ Niên cắn răng nói.

Lúc trước người vợ quỷ kia từng để lại một cái dấu trên người cậu, giống như là minh chứng cho hôn ước của cả hai. Cái dấu tròn tròn đỏ đỏ như một ấn ký, chính là nằm bên trong đùi của Nhạc Kỳ Niên.

Sau khi xuyên qua thời đại này, thân thể này cũng xuất hiện một cái ấn ký ở vị trí tương tự.

Khi Nhạc Kỳ Niên ôm Thu Lê, ấn ký bỗng nhiên nóng lên, khiến câu đau đến nhe răng trợn mắt, nhịn không được mà quỳ rạp xuống đất!

Trước kia chưa bao giờ xuất hiện tình huống thế này! Ấn ký bỗng nhiên nóng đến bỏng như vậy không phải là trùng hợp, Nhạc Kỳ Niên chỉ có thể nghĩ rằng —— vì cậu ôm nữ nhân khác nên vợ quỷ ghen!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.