Cố Tuế An dường như chìm vào một giấc mơ dài vô tận.
Khi ý thức phục hồi trở lại, cô mơ màng nghe thấy có người nói chuyện ở bên cạnh.
“Tại sao đàn em của tôi còn chưa tỉnh lại!? Không phải nói chỉ là bị cảm nắng thôi sao, đã là ngày thứ ba rồi!”
Trong cơn mơ màng, Cố Tuế An cảm thấy giọng nói này thật quen thuộc.
“Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ cơ thể cho cô Cố rồi, quả thực không có vấn đề gì cả, chỉ là bị cảm nắng thôi.” Một giọng nữ lạ vang lên.
Vẻ mặt của Đường Hưng đầy tức giận, nếu chỉ là cảm nắng thì sao có thể hôn mê ba ngày được, anh ta đang định nói gì thêm thì lúc này trên giường bệnh truyền đến tiếng động.
Cố Tuế An cử động, rồi từ từ mở mắt trong cơn mê man.
Đường Hưng thấy Cố Tuế An cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa kích động vừa vui mừng nói một tràng dài: “Đàn em! Cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Em có biết em dọa chết anh rồi không, em đột nhiên ngất xỉu ở ngoài đồng, lại còn hôn mê ba ngày trời, kiểm tra cái gì cũng không ra, làm anh lo muốn chết. Mấy người thầy thuốc ở đây cứ khăng khăng nói em chỉ bị cảm nắng, đàn em, anh thấy hay là em đợi về thành phố rồi kiểm tra lại cho kỹ, anh thấy tay nghề của mấy thầy thuốc ở trấn này không đáng tin lắm…”
Nữ bác sĩ lườm Đường Hưng một cái, rồi đi đến đẩy anh ta sang một bên. Nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, dù sắc mặt nhợt nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047446/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.