Sau khi trở về phủ công chúa thì Triều Dương suy nghĩ rất lâu. Nay Tuế Tuế đã quay lại, Hoàng huynh trông cũng bình thường hơn, Mẫu hậu lại có Tuế Tuế và bánh bao nhỏ bầu bạn, mọi thứ đều đang dần tốt lên. Triều Dương nghĩ, nàng ấy có thể đi làm điều mà từ nhỏ đã luôn mong muốn rồi.
Ngày hôm sau, nàng ấy vào cung tìm hoàng huynh nói rằng mình muốn đi du ngoạn khắp bốn phương, về sau cũng không định lấy chồng, chỉ hy vọng hoàng huynh sau khi nàng rời đi sẽ an ủi tốt Mẫu hậu.
Lý Trọng Yến ngồi trên ghế rồng, nhìn hoàng muội của mình trầm mặc một lúc: “Đã quyết định rồi sao?”
Triều Dương nghiêm túc gật đầu, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ kiên định: “Hoàng huynh, huynh biết muội đã suy nghĩ rất lâu rồi mà.”
Đôi mắt của Lý Trọng Yến hơi tối lại, hắn gật đầu mà không nói gì thêm: “Đi đi, Trẫm sẽ để toàn bộ ám vệ đi theo để bảo đảm sự an toàn của muội. Chuyện bên phía Mẫu hậu, trẫm cũng sẽ tự mình nói.”
Triều Dương vui mừng thốt lên: “Cảm ơn Hoàng huynh!”
Cố Tuế An biết được ý nghĩ của Triều Dương thì cũng rất vui cho nàng ấy. Từ nhỏ nàng ấy đã thích chạy ra ngoài, muốn xem thế giới bên ngoài ra sao, còn học được chút võ nghệ mèo cào. Nay cuối cùng nàng cũng coi như được toại nguyện rồi.
Chỉ là điều Cố Tuế An không ngờ tới chính là Lý Trọng Yến lại không hề phản đối…
Khi Triều Dương rời đi, Cố Tuế An dẫn theo bánh bao nhỏ đến cổng thành tiễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047441/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.