Đoàn xe ngựa đi khoảng ba tháng, cuối cùng đã đến Kinh Đô.
Bức tường thành cao lớn sừng sững, nhìn vô cùng uy nghiêm.
Chuyện Lý Trọng Yến đi xuống phía Nam giờ đã không còn là bí mật nữa. Các quan lại trong triều đều cho rằng Bệ hạ cực kỳ xem trọng giống lúa năng suất cao nên đã đích thân xuống Kinh Châu thị sát.
Giờ đây Bệ hạ đã trở về. Văn võ bá quan vốn đã nghiêm chỉnh đứng chờ ở cổng thành từ trước đều đồng loạt quỳ xuống đất, hô to Vạn tuế.
Nhưng Lý Trọng Yến chỉ xuất hiện lộ mặt một lần, bảo họ bình thân rồi quay lại xe ngựa và đi thẳng về phía Hoàng cung. Hắc Giáp Vệ cưỡi ngựa bao vây kín mít cỗ xe.
Cố Tuế An nhìn cánh cổng thành quen thuộc qua khe cửa sổ xe, nhất thời trong lòng ngổn ngang cảm xúc, không ngờ cuối cùng nàng vẫn trở về nơi này.
Đến cung điện, Thái hậu và Triều Dương đã sớm nhận được tin tức, vừa nhìn thấy Cố Tuế An thì nước mắt lưng tròng chạy đến đón.
“Tuế Tuế, Tuế Tuế, con vẫn còn sống, con thật sự vẫn còn sống!” Thái hậu kéo tay Cố Tuế An, khóc đến mức không còn một chút phong thái đoan trang của bậc mẫu nghi thiên hạ nữa. Nỗi đau buồn mãnh liệt khiến Cố Tuế An cũng đỏ hoe hốc mắt theo.
“Tuế Tuế… hức hức hức, tỷ giả chết thì ít nhất cũng phải nói với muội một tiếng chứ, muội sẽ giúp tỷ mà! Tỷ cứ thế mà đi làm muội đau lòng gần chết đây này, hức hức hức…” Triều Dương ôm lấy Cố Tuế An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047437/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.