Toàn thân Cố Tuế An trở nên run rẩy, giống như mắc bệnh Parkinson vậy.
“Sợ hãi sao?” Giọng nói âm u khàn khàn và lạnh lẽo vang lên bên tai nàng.
“Nếu không muốn mở mắt thì sau này đừng bao giờ mở nữa. Làm một người mù cũng tốt, như vậy sau này nàng sẽ không thể trốn khỏi bên cạnh Trẫm được nữa.” Lý Trọng Yến nhìn khuôn mặt hơi đen của Cố Tuế An rồi lạnh giọng đe dọa.
Cố Tuế An “thoắt” một cái mở bừng mắt. Vừa mở ra, nàng đã đối diện với đôi mắt đen kịt và âm trầm của Lý Trọng Yến. Nàng sợ đến mức rùng mình.
“Bệ hạ, đã… đã lâu không gặp, người đã dùng bữa chưa?” Khi con người ở trong trạng thái cực kỳ hoảng loạn sẽ nói năng lộn xộn. Cố Tuế An đã tự mình trải nghiệm điều này, nàng hận không thể tát cho mình một cái!
Đôi mắt của Lý Trọng Yến tối sầm lại, hắn nhìn thẳng vào Cố Tuế An: “Đúng là đã lâu không gặp rồi nhỉ. Tuy nhiên, quả thật là Trẫm vẫn chưa dùng bữa. Trẫm đã cho người chuẩn bị thức ăn rồi, Tuế Tuế cùng ăn với Trẫm một chút nhé?”
Cố Tuế An có một dự cảm chẳng lành. Dự cảm này đạt đến đỉnh điểm khi nàng thấy Hồng Quý bưng đồ ăn vào, thấy Lý Trọng Yến đổ một gói bột không rõ là gì vào một bát canh ở trước mặt nàng, rồi dùng đũa khuấy vài cái, sau đó đẩy bát canh đó đến trước mặt nàng.
Tên khốn chết tiệt này vậy mà lại hạ độc trước mặt nàng, rõ ràng là muốn đầu độc chết nàng mà!!!
Cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047432/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.