Xe ngựa đang xếp hàng chờ vào thành, Chiêu Hạ vừa cầm cương ngựa vừa nghiêm túc trả lời câu hỏi của Cố Tuế An: “Những người dân tị nạn thông thường sẽ không được phép vào thành, có lẽ là để họ chờ ở ngoài thành rồi sẽ được dẫn đến các thôn làng để khai hoang.”
Cố Tuế An gật đầu, đang định nói thêm điều gì đó thì một tiếng khóc thảm thiết và xé lòng vọng đến từ đám dân tị nạn ở phía bên trái: “Nhị Ni! Nhị Ni! Con cố nhịn một chút, ráng nhịn một chút nữa thôi, sắp được nhận lương thực rồi! Ráng nhịn đi con! Đừng dọa mẹ!”
Cố Tuế An và Chiêu Hạ theo tiếng khóc nhìn sang. Đó là một người phụ nữ mặc quần áo rách rưới, mặt mày dính đầy bụi bẩn. Lúc này, người đó đang ngồi dưới đất ôm chặt một bé gái trông chừng khoảng ba bốn tuổi và khóc lóc không ngừng. Khuôn mặt của những người dân tị nạn xung quanh đều tỏ ra thờ ơ, rõ ràng là chuyện này không còn hiếm thấy nữa. Chỉ có những người dân bình thường ra vào cổng thành nghe thấy tiếng khóc thì ngước nhìn, đa số mọi người đều lộ ra vẻ thương xót, nhưng không một ai chìa tay giúp đỡ.
Chỉ vì nếu cho một người ăn thì những người dân tị nạn khác cũng sẽ liên tiếp xông lên, có người thậm chí còn trực tiếp cướp giật. Tuyệt đối đừng đánh giá thấp những hành động cực đoan mà một người sắp chết đói có thể làm ra, và cũng đừng thử thách cái ác của bản chất con người.
Nhưng mặc dù hiểu rõ những lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047412/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.