Hoàng hậu băng hà, buổi lễ săn bắn mùa xuân bị hủy bỏ. Lẽ ra phải nhanh chóng hồi kinh để cử hành tang lễ cho Hoàng hậu, nhưng Bệ hạ lại không chịu chấp nhận sự thật Hoàng hậu đã mất, cứ khăng khăng ở lại hành cung để tìm Hoàng hậu của mình. Tình trạng của Người ngày càng điên loạn hơn.
Đúng lúc quần thần đều cho rằng Bệ hạ sắp phát điên, thì một câu nói trong nước mắt của Cố thừa tướng vang lên: “Ngự uyển xảy ra hoả hoạn có điều bất thường, xin Bệ hạ tra xét.” Câu nói ấy khiến vị Hoàng đế đã náo loạn suốt một tháng cuối cùng cũng quyết định hồi kinh, dường như đã khôi phục lại sự bình thường.
Nhưng điều khiến mọi người rùng mình sợ hãi là Bệ hạ… lại đem toàn bộ tro tàn trong ngự uyển của hành cung mang về kinh thành…
Giang Yên quỳ trên đất, cúi đầu run rẩy toàn thân: “Bệ hạ, là nô tỳ thất trách. Có một thích khách muốn vào phòng ám sát nương nương. Kẻ đó có võ công cao cường nên nô tỳ không thể khống chế, chỉ có thể dẫn hắn đi rồi cùng Hắc Giáp Vệ của cấm quân liên thủ vây bắt. Đến khi bắt được thích khách thì… ngự uyển… ngự uyển chẳng hiểu sao lại bốc cháy. Nô tỳ muốn đi cứu hỏa, nhưng không biết vì sao ngự uyển lại cháy cực nhanh.”
“Chỉ trong khoảnh khắc, ngự uyển đã hóa thành biển lửa, rồi Bệ hạ… xuất hiện.”
Gương mặt của Lý Trọng Yến vô cùng tiều tuỵ, nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu như khát máu. Giọng nói khàn khàn vang lên khiến người nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047410/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.