Tại hiện trường hỗn loạn, không ai để ý rằng vẫn còn hai người đang đứng trong khu rừng tối đen. Lá cây và bụi rậm rậm rạp che khuất hai người họ một cách mơ hồ.
“Cô nương? Bệ hạ dường như nghĩ rằng người đã gặp chuyện trong phòng, chúng ta không ra ngoài sao?” Chiêu Hạ đứng sau Cố Tuế An, nghi hoặc hỏi.
Cố Tuế An lặng lẽ nhìn theo Lý Trọng Yến đang được đưa đi. Nếu không phải vì màn đêm che khuất, nhìn kỹ sẽ thấy toàn thân nàng đang run rẩy.
Nàng không trả lời Chiêu Hạ mà quay người đi sâu vào trong rừng. Nàng đi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, thậm chí cuối cùng còn chạy thục mạng.
Mặc dù Chiêu Hạ không rõ nguyên nhân, nhưng nàng ấy vẫn bám sát theo Cố Tuế An.
Sau khi chạy một lúc, Cố Tuế An cuối cùng cũng dừng lại.
Trong bóng tối, Chiêu Hạ không nhìn rõ vẻ mặt của nàng, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô nương nhà mình: “Chiêu Hạ, ta muốn rời khỏi kinh đô.”
Chiêu Hạ cảm thấy kinh hãi.
“Họ đều cho rằng ta đã chết rồi, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để rời khỏi kinh đô. Không cần đến thuốc giả chết, cũng không cần hao phí tâm trí để mưu tính gì nữa. Sau khi rời đi thì tìm một nơi ở ổn định rồi lén gửi thư cho cha mẹ, nói với họ rằng ta vẫn còn sống.” Giọng Cố Tuế An nghe có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Chiêu Hạ đã hiểu ý của cô nương nhà mình, nàng ấy kiên định nói: “Cô nương, người đi đâu Chiêu Hạ sẽ theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047408/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.