Tốc độ của xe ngựa không nhanh, bọn họ cứ thẳng tiến về phía trường săn Hoàng gia ở ngoại thành.
Ăn xong bánh tuyết trà, Cố Tuế An cảm thấy hơi buồn ngủ nên định ngủ thêm một giấc nữa.
Lý Trọng Yến đặt tấu chương trong tay xuống, nhìn Cố Tuế An đang lơ mơ buồn ngủ thì ôm nàng vào lòng: “Ngủ đi, tỉnh dậy có lẽ sẽ đến nơi rồi.”
Cố Tuế An không muốn ngủ trong lòng hắn, nàng định giãy dụa đứng dậy. Trong lúc lộn xộn di chuyển, nàng đột nhiên cảm nhận được một thứ gì đó ở chỗ mẫn cảm, lập tức không dám cử động nữa. Nàng nhắm mắt lại giả vờ như đã ngủ say.
Lý Trọng Yến nhẹ nhàng hôn nàng một cái, giọng điệu cưng chiều: “Cũng khá là lanh lợi đấy.”
Nàng mà thật sự tiếp tục quấy động nữa, hắn không thể đảm bảo mình sẽ không ‘muốn’ nàng ngay tại đây. Nói thật là Lý Trọng Yến còn khá mong đợi điều đó, nhưng nghĩ đến tối hôm qua thì hắn đành thôi, vẫn nên để nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.
Đợi đến khi Cố Tuế An tỉnh lại, thì nàng đã ở trong một căn phòng tại hành cung.
Lý Trọng Yến đang xem tấu chương thì ngẩng đầu lên, phát hiện người đang nằm trên giường không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ vẻ mơ màng, mái tóc đen rối bù vì ngủ, rõ ràng là dáng vẻ vừa tỉnh giấc chưa kịp hoàn hồn mà.
Lý Trọng Yến đặt tấu chương xuống, đi đến bên giường ngồi xuống rồi dùng tay vuốt lại mái tóc của nàng: “Nàng tỉnh rồi à? Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047406/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.