Ở phía bên kia, đương nhiên Cố Tuế An có nghe thấy tiếng gọi sốt ruột của Triều Dương, nhưng khi nàng quay đầu lại thì thấy Nguyễn Lưu Tranh đã gọi Trúc Sênh rồi.
Nàng biết Trúc Sênh có y thuật rất cao, là bạn của nữ chính, và cũng là một trong những người đã đồng ý đưa nàng vào kinh thành lúc đó. Có Trúc Sênh ở đó, Lý Trọng Yến chắc chắn sẽ không sao, hơn nữa hắn còn là nam chính, nên luôn có thể chuyển nguy thành an.
Nhưng vết thương của Mộ Hành Tắc thì phải nhanh chóng tìm đại phu mới được.
Sau khi đưa Mộ Hành Tắc đến y quán gần nhất để băng bó, đại phu nói không có gì đáng ngại thì Cố Tuế An mới cảm thấy yên tâm hơn.
Đưa Mộ Hành Tắc về vương phủ và dặn dò quản gia tuân theo lời dặn của đại phu xong, thấy trời đã tối lại sợ cha mẹ ở nhà lo lắng, nên nàng lập tức cùng Cố Nguyên An trở về Cố phủ.
Đêm đã khuya, màn đêm đen đặc như mực đổ, nhưng điện thờ chính của Đông cung lại sáng đèn rực rỡ.
Các cung nhân bưng nước ra vào tấp nập, trong điện thoảng mùi tanh nồng của máu.
Sau tấm bình phong cao lớn, Thái tử điện hạ nhắm chặt mắt, hơi thở yếu ớt nằm trên giường. Gương mặt tuấn tú phảng phất vẻ ửng đỏ của bệnh tật, chăn gấm đắp ngang eo, nửa thân trên cường tráng để trần, vết thương ở ngực sau khi được băng bó vẫn còn đỏ ửng.
Trần thái y quỳ rạp dưới đất, giọng run rẩy nói: “Nương nương, công chúa, tình hình của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047371/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.