Sáng sớm hôm sau, Lý Trọng Yến cưỡi ngựa, dẫn theo đoàn tùy tùng lên đường trong tư thế chỉnh tề và sẵn sàng xuất phát.
Thái tử Điện hạ mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen tuyền thêu chỉ bạc, khiến cả người càng thêm ngời ngời khí phách.
Khi gần tới cổng thành, Lý Trọng Yến vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu. Biết rằng nàng sẽ không đến tiễn mình, sắc mặt của hắn càng thêm lạnh lẽo.
Giang Việt cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Thái tử, nhìn khuôn mặt tối sầm của Thái tử mà sống lưng lạnh toát, lén lút rụt cổ lại.
“Ra khỏi thành!” Giọng nói của Lý Trọng Yến lạnh lẽo như băng, sau đó thúc ngựa nhanh như gió chạy về phía ngoài thành.
Những binh lính mặc áo giáp màu đen đi theo Lý Trọng Yến cũng cưỡi ngựa đuổi theo.
Để lại một chuỗi tiếng vó ngựa dần xa, làm bụi đất bay lên, và nhanh chóng biến mất ở cuối tầm mắt.
Cố Tuế An đêm qua bị mất ngủ nên ngủ hơi muộn, hôm nay gần trưa nàng mới tỉnh dậy.
Nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nàng không khỏi vươn vai một cái thật dài.
Tứ Hỷ và Xuân Lan nghe thấy tiếng động trong phòng, liền đẩy cửa bước vào.
“Cô nương, cuối cùng người cũng dậy rồi ạ. Vừa nãy Trình ma ma có đến, nói là sau khi cô nương dùng xong bữa trưa thì đến viện của phu nhân một chuyến.” Xuân Lan vừa nói vừa đặt chậu nước đang bưng vào phòng rửa mặt.
“Ta biết rồi.” Cố Tuế An chậm rãi bước xuống giường, rồi lại chậm rãi đi vào phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047321/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.