Thôi Tây Sinh đã một tuần không gặp Mạnh Giang Thiên, hình ảnh cuối cùng trong đầu nhìn thấy Mạnh Giang Thiên rõ ràng dị thường, "Bạn gái tôi về nước, sau này chúng ta không nên gặp lại nữa."
Từ năm nhất lần đầu tiên Thôi Tây Sinh nhìn thấy Mạnh Giang Thiên đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu còn nhớ rõ khi đó mình quấn quýt theo đuổi Mạnh Giang Thiên một học kỳ, rốt cuộc theo đuổi anh đến tay.
"Bạn gái anh? Vậy em là gì?" Thôi Tây Sinh còn nhớ rõ bộ dáng đình chỉ của mình lúc ấy, khẳng định rất khó coi.
"Bạn tình." Hai chữ Mạnh Giang Thiên nói ra lạnh như băng làm cả người Thôi Tây Sinh chấn động đến vỡ vụn.
Hồi tưởng lại một chút, ở cùng Mạnh Giang Thiên ba năm, quả thật anh chưa từng nói qua một lần thích cậu, hoặc là yêu cậu.
Hai người bọn họ gặp nhau, bình thường kết quả cuối cùng đều sẽ lăn cùng một chỗ.
"Bạn tình?!" Thôi Tây Sinh bị hai chữ này chấn động đến ngây dại một thời gian dài.
"Không cần lo lắng về sau." Mạnh Giang Thiên nói xong, cũng không quay đầu liền rời đi.
Thôi Tây Sinh giật mình, kỳ thật Mạnh Giang Thiên thích con gái, tìm Thôi Tây Sinh làm bạn tình, hoàn toàn là bởi vì đàn ông sẽ không cần lo lắng.
Thôi Tây Sinh chỉ ngây ngô thương tâm một ngày liền tỉnh lại lần nữa.
Đều là đàn ông, đều là sinh viên y khoa, đều có tương lai tốt đẹp, ai rời ai không được?
Hơn nữa ba năm nay cậu cũng rất thoải mái, ai còn không phải là bạn tình của ai.
Mạnh Giang Thiên và Thôi Tây Sinh đều không phải là con nhà gia đình đại phú đại quý, vì tương lai lăn lộn tốt hơn Mạnh Giang Thiên, Thôi Tây Sinh ở thư viện điên cuồng học sáu ngày.
Học tập cũng cần phương pháp, nhét toàn bộ kiến thức vào đầu cũng vẫn không thấy có hiệu quả.
Thôi Tây Sinh cảm thấy có chút không nhìn nổi những quyển sách y học này, ở thư viện mỗi ngày ăn mì gói cũng đủ rồi, nhìn thời gian trên điện thoại, quyết định đi ra ngoài ăn chút đồ ăn ngon an ủi mình một chút.
Có rất nhiều cửa hàng nhỏ bán đồ ăn nhanh ở cổng trường đại học, Thôi Tây Sinh bước vào một quán nướng.
Thôi Tây Sinh đến từ Đông Bắc, thích đồ nướng và ớt nhất. Nhưng Mạnh Giang Thiên không thích thức ăn cay với nhiều dầu mỡ, cậu đã kiềm chế mình ba năm, hôm nay cậu muốn ăn cay, ăn thịt nướng, ăn một cách thống khoái.
Thịt nướng rất ngon, nhưng cũng không rẻ, Kết quả phóng túng của Thôi Tây Sinh chính là một bữa cơm ăn hết hơn một trăm.
Phí sinh hoạt một tháng của Thôi Tây Sinh cũng chỉ có một nghìn, đau lòng ăn một trăm mười tám tệ, Thôi Tây Sinh cảm giác dạ dày cũng đều kháng nghị.
Xoa bụng no trướng rời khỏi quán nướng, không đi được bao xa, Thôi Tây Sinh phát hiện dạ dày của cậu thật sự đang phản kháng.
Sau một trận đau đớn, Thôi Tây Sinh nằm sấp ở thùng rác ven đường nôn đến hôn thiên địa ám, thịt nướng vừa mới ăn vào bụng còn chưa kịp tiêu hóa đã nôn ra.
Thôi Tây Sinh ngồi xổm ở ven đường, khóc đến thương tâm muốn chết, nhân sinh nhất thời không như ý, sẽ phát hiện mọi chuyện đều không như ý.
Bị vứt bỏ thì thôi, ăn một bữa cơm đều nôn, một trăm mười tám tệ này rốt cuộc là lãng phí.
Nôn quá kịch liệt, ngực đau họng đau, Thôi Tây Sinh sờ sờ trán mình, còn có chút nóng lên, có dấu hiệu sốt cao.
Là một sinh viên y khoa, Thôi Tây Sinh cảm thấy rằng cậu nên đến bệnh viện ngay bây giờ.
Có một bệnh viện đại học gần Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc, rất nhiều sinh viên đại học y học Trung Quốc sau khi tốt nghiệp sẽ đến bệnh viện đại học để thực tập, nhưng rất ít người vượt qua.
Bệnh viện cũng không xa, đi tới cũng chỉ mười lăm phút, nhưng Thôi Tây Sinh hiện tại khó chịu, chống đầu choáng váng, bắt taxi qua.
Thôi Tây Sinh không kiên trì đến khi taxi tới đưa đi bệnh viện liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại đã ở trên giường bệnh, trong phòng chỉ có một bệnh nhân là Thôi Tây Sinh, còn có rất nhiều bác sĩ vây quanh bên giường bệnh của cậu, một bác sĩ già ngồi ở đầu giường Thôi Tây Sinh, lật xem tài liệu.
Vẻ mặt rất cổ quái, cũng không biết trên tài liệu viết cái gì.
"Bác sĩ." Thôi Tây Sinh há miệng, cố sức hô một câu, cổ họng đau đến lợi hại, cậu muốn uống nước. truyen bac chien
Bác sĩ già nghe thấy âm thanh ngẩng đầu, thấy Thôi Tây Sinh tỉnh, ánh mắt sáng ngời, quan tâm hỏi "Cậu tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Bụng có cảm giác gì đặc biệt không?"
Các bác sĩ vây quanh giường bệnh cũng trong nháy mắt tiến lại gần, những ánh mắt mấy người này nhìn Thôi Tây Sinh rất quen thuộc, rất giống khi bọn họ lên lớp dùng chuột bạch làm thí nghiệm, ánh mắt bọn họ đang nhìn chuột bạch.
Thôi Tây Sinh bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, nhất thời có chút khẩn trương, chẳng lẽ cậu mắc chứng bệnh gì không trị được? Hay là căn bệnh hiếm gặp nào đó khiến các bác sĩ này nghiên cứu cậu?
"Nước." Đáy lòng tuy không rõ ngọn nguồn, nhưng hiện tại Thôi Tây Sinh vẫn muốn uống nước nhất.
"Nước? Đúng đúng, mau rót nước, nôn xong là muốn uống nước." Bác sĩ già lập tức phân phó các bác sĩ trẻ vây quanh.
Có người rót một ly nước ấm trở về, lúc đưa cho Thôi Tây Sinh, bác sĩ trẻ tuổi vô cùng hòa ái dễ gần, giống như người thân của cậu, "Nước đủ ấm, cậu uống từ từ."
Thôi Tây Sinh kinh hồn bạt vía nhận lấy ly nước, cảnh giác nhìn bác sĩ vây quanh mình, nước tiếp xúc với môi, khát nước chiến thắng cảnh giác, Thôi Tây Sinh ngửa đầu, ừng ực uống hết một ly nước.
Cổ họng rốt cục cũng thư thái, Thôi Tây Sinh không khỏi thoải mái thở dài.
"Cảm giác khá hơn một chút chưa?" Bác sĩ già mỉm cười hỏi.
Thôi Tây Sinh nhìn bác sĩ già, thật sự chịu không nổi loại tra tấn này, hỏi, "Bác sĩ, tôi có phải bị bệnh gì không chữa được hay không? Ông nói cho tôi biết, tôi chịu đựng được mà."
Bác sĩ lão làng nhìn Thôi Tây Sinh, nụ cười đột nhiên biến mất, nghiêm túc nhìn Thôi Tây Sinh hỏi, "Cậu thật sự chịu đựng được sao?"
Biểu tình của bác sĩ già làm cho trong lòng Thôi Tây Sinh lộp bộp, sẽ không thật sự mắc bệnh nan y chứ? Thôi Tây Sinh tâm thần bất định cắn răng nói, "Tôi chịu đựng được."
"Lúc cậu ngất xỉu tới, chúng tôi phát hiện thẻ sinh viên trong túi áo của cậu, cậu là sinh viên đại học y học cổ truyền Hoa Phong a?"
"Tôi hỏi giáo viên trường học, có người kiểm tra học bạ của cậu, cậu đang là sinh viên năm ba, cậu có thể hiểu được cái này, chính cậu tự xem một chút."
Bác sĩ già đưa một tờ giấy cho Thôi Tây Sinh, trên giấy là một tấm hình siêu âm màu, Thôi Tây Sinh liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là một tấm hình siêu âm mang thai, kết quả kiểm tra cũng viết kết luận khoảng bảy tuần.
Điều mâu thuẫn nhất là danh sách kiểm tra này ghi tên cậu. Thôi Tây Sinh nhìn ba chữ Hán quen thuộc kia, càng nhìn càng cảm thấy buồn cười.
Bảy tuần, bốn mươi chín ngày, một tháng rưỡi trước, cậu quả thật còn ở cùng một chỗ với Mạnh Giang Thiên, hai người bọn họ ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm rất ít, trên cơ bản đều là lăn giường.
Nhưng cho dù lăn cả đời, cậu cũng không có khả năng mang thai, cậu tuy rằng thích đàn ông, nhưng cậu là một thằng đàn ông thuần túy, thuần túy đến không thể thuần túy hơn.
Đàn ông mang thai, có lẽ Thượng Đế có thể.
Thôi Tây Sinh liếc mắt nhìn bác sĩ vây quanh mình, những bác sĩ này có lẽ cũng chưa từng thấy qua thằng đàn ông thuần túy đang mang thai, đây là đến xem náo nhiệt.
Hiểu được mình không mắc chứng bệnh gì không chữa được, Thôi Tây Sinh thở phào nhẹ nhõm, lại run rẩy nói với bác sĩ già, "Bác sĩ, tôi rất hoài nghi các ông có phải là lẫn lộn kết quả kiểm tra của tôi với một phụ nữ mang thai hay không? Tôi là một người đàn ông thuần túy, không thể mang thai trong cuộc sống này. Nếu các ông không tin, vậy trước tiên phiền các nữ bác sĩ đi ra ngoài trước, tôi có thể cởi sạch cho các ông xem."
Thôi Tây Sinh kéo thắt lưng quần, muốn cởi quần tự chứng minh.
Bác sĩ già dở khóc dở cười, đè tay Thôi Tây Sinh nói, "Bạn học, không gạt cậu, ngay từ đầu chúng tôi cũng cho rằng chúng tôi nhầm lẫn, cho nên lúc cậu hôn mê, chúng tôi đã xem lại rất nhiều lần. Siêu âm này là tôi tự mình làm, tôi rất chắc chắn rằng người nằm đó là chính cậu, đây là tình huống trong bụng cậu. Còn đây là kết quả xét nghiệm máu của cậu, máu là do tôi tự mình rút, cũng là tôi tự mình kiểm tra, trên cánh tay cậu còn có vết kim, cậu tự xem đi."
Bác sĩ già đưa cho Thôi Tây Sinh một đơn xét nghiệm.
Thôi Tây Sinh tiếp nhận, chỉ thấy được một hàng số liệu.
Hormone tuyến sinh dục [HCG], kết quả kiểm tra cho thấy những con số khiến Thôi Tây Sinh giật nảy mình.
8888, thật là một con số may mắn. Nhưng trong mắt Thôi Tây Sinh, con số này quả thực là đang nói đùa.
Giá trị tham khảo của nam giới bình thường nên thấp hơn 2,6, và các cô gái không mang thai cũng sẽ thấp hơn 5,3, điều này chỉ tăng vọt nếu mang thai.
Con số này của cậu, quả thật là ở giữa bảy tuần mang thai.
Tuy rằng khiếp sợ, nhưng Thôi Tây Sinh rất nhanh bình tĩnh lại.
Cho dù đó là siêu âm màu hoặc kết quả xét nghiệm máu chứng minh cậu có thai thì thế nào? Miễn giới tính của cậu là một thằng đàn ông, đàn ông không bao giờ có thể mang thai.
Hơn nữa kết quả kiểm tra, bác sĩ có thể dễ dàng giả mạo.
Thôi Tây Sinh chỉ là rất nghi hoặc, những người này hao tổn tâm cơ lừa cậu mang thai, rốt cuộc là vì cái gì? Có gì trên người cậu có thể thu hút sự chú ý của bọn họ?
"Vẫn không tin sao? Không sao đâu, tôi biết điều này rất thần kỳ, vì vậy tôi đã chuẩn bị máy siêu âm màu xong. Nếu cậu không tin, bây giờ chúng ta có thể đi làm siêu âm, cậu tự xem." bác sĩ già biết Thôi Tây Sinh sẽ không tin, đã sắp xếp tốt mọi chuyện.
"Cũng được." Thôi Tây Sinh không từ chối, bụng là của mình, ngược lại cậu muốn xem bọn họ còn có thể đùa giỡn cái gì!
"Giới thiệu một chút, tôi là giám đốc bệnh viện Trung y Hoa Phong, tôi là Hách Nhân, tôi thật sự là người tốt, sẽ không gạt người." Trong phòng siêu âm, Thôi Tây Sinh nằm trên giường, bác sĩ già tự giới thiệu.
Bác sĩ già đuổi tất cả mọi người đi, tự mình kiểm tra cho cậu, trong phòng siêu âm chỉ có hai người bọn họ, màn hình bị dời đi một chỗ, mặt hướng về phía Thôi Tây Sinh.
"Ngài chính là viện trưởng Hách!" Với tư cách là sinh viên đại học y học Cổ truyền Trung Quốc Hoa Phong, tất nhiên biết rõ giám đốc Bệnh viện Y học Cổ truyền Trung Quốc Hoa Phong.
Vị viện trưởng này có công lao to lớn không ít, ở trường học đều sắp được truyền thành nhân vật thần thoại.
Thôi Tây Sinh đã nhìn qua ảnh chụp của Hách Nhân, chỉ là bác sĩ già này vẫn đeo khẩu trang, cậu cũng không nghĩ đến là viện trưởng.
Hách Nhân thấy Thôi Tây Sinh đang đánh giá mình, tháo khẩu trang cười với Thôi Tây Sinh, khuôn mặt kia đúng là của Hách Nhân.
Thôi Tây Sinh nháy mắt liền mê hoặc. Xuất phát từ ấn tượng đầu tiên về thần y Hách Nhân, vừa rồi Thôi Tây Sinh còn cảm thấy những bác sĩ này có ý nghĩ mưu đồ bất chính của cậu hung hăng dao động.
Chẳng lẽ cậu thật sự mang thai? Nhưng làm thế nào điều này có thể được?
Khi máy dò lên bụng, Thôi Tây Sinh nhìn thấy tình huống trong bụng mình trên màn hình, giống hệt bức ảnh siêu âm màu kia.
Thôi Tây Sinh không tin, đoạt lấy đầu dò tự mình vẽ lên bụng, vô luận ở góc độ nào, đều có thể nhìn thấy cái điểm nhỏ màu đen kia.
Thôi Tây Sinh không khỏi run tay, không bắt được đầu dò, nhìn màn hình trống rỗng, Thôi Tây Sinh mờ mịt luống cuống.
Cậu thực sự có thai!
"Viện trưởng, con trai cũng có thể mang thai sao?" Thôi Tây Sinh mờ mịt nhìn Hách Nhân, tam quan đều sụp đổ.
"Trên lý thuyết là không thể, nhưng tôi đã kiểm tra, cơ thể của cậu có hai bộ phận, một nam và một nữ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trường hợp của cậu, có lẽ là một phép màu của cuộc sống. Nếu cậu muốn, trong khi mang thai có vấn đề gì thì đến bệnh viện tìm tôi, tiền thuốc men đều miễn cho cậu. Nhưng cậu phải làm việc với tôi để làm một số xét nghiệm, tôi thực sự tò mò làm thế nào cơ thể của cậu sẽ có một em bé."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]