Cũng không biết đàn ông mang thai có mạch trượt hay không. Thôi Tây Sinh vụng trộm bắt mạch cho mình, rõ ràng cảm giác được đầu ngón tay giống như hạt châu nhỏ lăn qua, sắc mặt Thôi Tây Sinh càng trắng hơn vài phần.
"Vậy bây giờ cậu có đói hay không? cậu đã ngủ một ngày, một chút đồ ăn cũng không ăn." Tề Thịnh hỏi.
"Không quá đói." Thôi Tây Sinh xoa bụng, chẳng những không đói, phiền muộn còn có chút cảm giác trướng dạ dày.
"Viêm dạ dày còn chưa ổn sao?" Bạch Thiên Vũ hỏi.
"Là cảm thấy có chút trướng." Thôi Tây Sinh gật đầu.
"Một ngày cậu không ăn gì, trướng cũng không thể không ăn, đi căng tin ăn chút cháo kê đi." Vương Trung Lâm đề nghị.
Thôi Tây Sinh vuốt cái bụng nhỏ bằng phẳng, cuối cùng gật đầu. Cậu không ăn, nhưng đứa trẻ muốn ăn.
Còn chưa tới giờ cơm, người trong căng tin cũng không nhiều, Thôi Tây Sinh nhìn menu nấu ăn của căng tin, không muốn ăn cái gì cả.
Vương Trung Lâm cho Thôi Tây Sinh một chén cháo kê, Thôi Tây Sinh cầm thìa khuấy cháo kê, một chút cũng không thèm ăn.
"Đó không phải là Mạnh Giang Thiên sao? Thôi Tây Sinh, hình như cậu ta có việc tìm cậu, chúng ta có nên gọi cậu ấy cùng đến đây hay không?" Đang ăn, Tề Thịnh tinh mắt, nhìn thấy đoàn người Mạnh Giang Thiên vừa đi vào.
Thôi Tây Sinh mãnh liệt quay đầu, vừa lúc cùng ánh mắt Mạnh Giang Thiên chạm nhau.
Cả người Thôi Tây Sinh hoàn hồn, ánh mắt bất giác dời đi, đặt lên người cô gái bên cạnh Mạnh Giang Thiên.
Tràn đầy thanh xuân xinh đẹp, nhỏ nhắn ngọt ngào, như chim nhỏ nép vào người, kéo mạnh cánh tay Mạnh Giang Thiên, làm cho người ta liếc mắt một cái dâng lên dục vọng bảo hộ.
So sánh với tên đàn ông như cậu, ai cũng sẽ chọn mỹ nhân xinh đẹp này.
Thôi Tây Sinh cười tự giễu, thu hồi tầm mắt quay đầu lại, cháo kê trước mặt hoàn toàn không ăn được.
"Mạnh Giang Thiên." Tề Thịnh lớn tiếng gọi tên Mạnh Giang Thiên.
"Đừng gọi." Thôi Tây Sinh vội vàng ngăn cản.
Dạ dày đột nhiên co rút một hơi thật đau, cảm giác buồn nôn xuất hiện, nhưng mà một ngày không ăn, Thôi Tây Sinh nôn khan vài tiếng, lại không phun ra được cái gì.
"Cậu không sao chứ, sao lại nôn ra?" Ba người trên bàn hoảng sợ, Vương Trung Lâm vỗ nhẹ lưng Thôi Tây Sinh.
Trên bàn cũng không có nước để súc miệng cho Thôi Tây Sinh, Vương Trung Lâm nói với Tề Thịnh, "Tề Thịnh, đi mua một chai nước khoáng về cho cậu ấy súc miệng."
"Tôi đi ngay." Tề Thịnh gật đầu muốn rời đi.
Lại bị Thôi Tây Sinh giữ chặt, "Không cần, tôi muốn trở về ký túc xá nằm một lát, các cậu tiếp tục ăn, tôi đi trước."
Thôi Tây Sinh ôm dạ dày, dạ dày còn đang co rút đau đớn, cảm giác buồn nôn còn chưa phai.
Phía sau có tiếng bước chân tới gần, Thôi Tây Sinh sốt ruột rời đi, nhịn buồn nôn vội vàng phát hoảng đứng lên nhưng không nghĩ tới đầu cũng bắt đầu choáng váng, trước mắt thoáng đen kịt.
"Chậm một chút, tôi đưa cậu trở về. Hai người giúp tôi mang bánh bao về ký túc xá." Vương Trung Lâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Thôi Tây Sinh muốn té xỉu.
Thôi Tây Sinh choáng váng lợi hại, tựa vào trên người Vương Trung Lâm, khẩn cấp nói, "Mau đi, tôi nợ Mạnh Giang Thiên tiền, cậu ta tới tìm tôi đòi nợ."
"A?" Vương Trung Lâm ngạc nhiên nhìn Thôi Tây Sinh. Tề Thịnh và Bạch Thiên Vũ cũng không nghĩ tới hai người có quan hệ như vậy.
Quay đầu lại nhìn Mạnh Giang Thiên đang cau mày lạnh lùng đi tới, Vương Trung Lâm vội vàng ôm lấy Thôi Tây Sinh, nói với Tề Thịnh và Bạch Thiên Vũ, "Hai người các cậu giữ chặt Mạnh Giang Thiên, tôi dẫn Thôi Tây Sinh đi trước."
"Mau đi, giao cho chúng tôi."
Căng tin có hai cửa, Thôi Tây Sinh được Vương Trung Lâm nâng đỡ đi về phía lối ra bên kia, Mạnh Giang Thiên nhíu mày càng chặt, nhìn bóng lưng Thôi Tây Sinh rồi ngừng lại.
Tề Thịnh và Bạch Thiên Vũ vốn đã chuẩn bị ngăn cản Mạnh Giang Thiên, thấy anh dừng lại, hai người cũng hai mặt nhìn nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]