"Anh ấy không phải!" Thôi Tây Sinh vẫn cứng miệng như cũ.
"Tôi thấy cậu ấy rất quan tâm đến cậu, ở cửa chờ, còn tìm cơ hội hỏi thăm bệnh của cậu."
"Nếu anh ấy quan tâm đến tôi, tôi sẽ không khó chịu như bây giờ. Viện trưởng, tôi không muốn gặp anh ấy, cũng không muốn anh ấy biết tôi có thai, ngài đổi phòng cho tôi đi."
"Cậu ấy đã biết cậu ở trong bệnh viện, nếu muốn gặp cậu, bệnh viện chúng tôi cũng không có quyền ngăn cản, cậu đổi phòng cũng vô dụng."
"Chỉ cần không nói với anh ấy. Bằng không, tôi không nằm viện, tùy tiện tìm một nơi gần bệnh viện, có việc tôi liền đến viện tìm ông."
"Đừng phiền như vậy, tôi giúp cậu ngăn cản cậu ấy là được." Hách Nhân còn muốn khuyên nhủ, thấy sắc mặt Thôi Tây Sinh trong gương chiếu hậu khó coi dọa người, thu hồi lời nói đến bên miệng, tạm thời đáp ứng Thôi Tây Sinh.
Hai người trẻ tuổi này cũng không biết náo loạn cái gì, nhưng Hách Nhân nhìn ra được, Mạnh Giang Thiên kia vẫn để ý Thôi Tây Sinh.
Trở lại bệnh viện, cậu ở phòng 505, ngay bên cạnh 506.
Thôi Tây Sinh giật giật con mắt nhìn Hách Nhân, đều nói mang một thai ngốc ba năm*, viện trưởng này là ở trên người cậu thí nghiệm thật giả những lời này sao?
(*) Có nghĩa là việc mang thai làm cho người phụ nữ buồn rầu và đãng trí.
"Yên tâm đi, phòng Vip cũng không phải thích vào là vào, tuy rằng ở ngay bên cạnh, nhưng không có sự đồng ý của cậu, ai cũng không vào được."
Tuy rằng Thôi Tây Sinh vẫn không hài lòng, nhưng hiện tại ăn nhờ ở đậu, tiền thuốc men còn là Hách Nhân trả, cậu cũng không nói gì thêm.
Thôi Tây Sinh ở lại bệnh viện, thời điểm mang thai lúc buổi sáng nôn mửa là tồi tệ nhất.
Mỗi ngày Hách Nhân đều đến kiểm tra cho Thôi Tây Sinh, sắp xếp bữa ăn phụ nữ mang thai cho cậu, dùng hết y thuật cả đời của mình, cũng không cách nào ngăn cản được Thôi Tây Sinh gầy gò.
Thiếu máu nặng khiến Thôi Tây Sinh nằm trên giường bệnh cả ngày, mơ mơ màng màng ngủ, đôi khi có thể ngủ cả ngày.
Hách Nhân muốn nghiên cứu virus trong máu Thôi Tây Sinh rốt cuộc là cái gì, nhưng Thôi Tây Sinh thiếu máu đến mức ngay cả thân thể của mình cũng không cung cấp được, nào còn dư thừa để Hách Nhân làm nghiên cứu.
Thôi Tây Sinh mơ màng tỉnh lại, bị tiếng ồn ào bên ngoài phòng bệnh đánh thức.
Gần đây hình như bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân đến, mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng gào thét không giống tiếng người của những người đó, làm cho mấy ngày nay cậu luôn ngủ không ngon.
Khát nước lợi hại, Thôi Tây Sinh đỡ đầu chậm rãi ngồi dậy, mỗi lần cậu tỉnh ngủ đều phải uống nước, ở trên tủ đầu giường của cậu, Hách Nhân vẫn luôn đặt sẵn nước ấm.
Vừa uống vài ngụm, Hách Nhân đã đẩy cửa tiến vào, sắc mặt không tốt.
Thấy Thôi Tây Sinh tỉnh, khuôn mặt tươi cười lộ ra "Tỉnh rồi à, hôm nay cảm giác thế nào?"
"Vẫn như cũ. Ngoài đó có chuyện gì xảy ra thế?"
"Lại có một bệnh nhân phát điên, gần đây hẳn là có dịch bệnh bùng phát, cậu ở trong phòng không được chạy loạn, miễn cho nhiễm trùng. Để tôi truyền cho một ít dịch dinh dưỡng, tôi còn phải quay lại giúp đỡ mọi người. Gần đây rất bận, cậu phải tự chăm sóc bản thân."
"Là bệnh truyền nhiễm gì? Tôi nghe bọn họ kêu rất kinh người." Thời gian nửa tháng, mu bàn tay Thôi Tây Sinh đã bị đâm xanh, Hách Nhân tìm một chỗ trên cổ tay, đâm từng chút từng chút một.
"Loại bệnh truyền nhiễm đột ngột bùng phát này phải nghiên cứu mới có thể biết là chuyện gì xảy ra. Cậu an tâm ở trong phòng bệnh, hiện tại bên ngoài rất lộn xộn. Khóa cửa lại, nếu ai đó gõ cửa, hãy nhìn vào mắt họ. Lần này bệnh truyền nhiễm hơi dữ dội, bệnh nhân sẽ phát điên, còn thích cắn người. Những tên điên kia trên cơ bản sắc mặt đều có màu xám xanh của người chết, trước khi mở cửa nhất định phải nhìn kỹ rõ ràng."
"Nghiêm trọng như vậy?"
"Là rất tà môn. Được rồi, sau khi truyền xong tự rút ra, cũng không biết khi nào tôi mới quay lại được.."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]