Dựa theo cách tiếp cận trong tiểu thuyết, kế tiếp Mạnh Giang Thiên sẽ nghe được lời của Lưu An Na, nhất định cho rằng là cậu bắt Lưu An Na đi tìm đồ ăn.
Sau đó, là tất cả các loại hiểu lầm, là tất cả các loại bạo lực ngôn ngữ.
Mạnh Giang Thiên đi tới mấy bước, trong đầu Thôi Tây Sinh đã não bổ ra một câu chuyện tình yêu máu chó sâu đậm.
Mạnh Giang Thiên ném tấm đệm xuống đất, thanh âm bùm bùm làm cho Thôi Tây Sinh giật mình, từ trong ảo tưởng của mình như điên chạy ra.
Thật kinh khủng! Không được, cậu không muốn làm nữ chính trong bộ phim tình cảm máu chó, cậu cũng không muốn chịu cái thiệt thòi kia.
Thôi Tây Sinh vừa ngẩng đầu, lập tức giải thích với Mạnh Giang Thiên: "Bạn gái anh quá phiền, liên tục hỏi đông hỏi tây, tôi bảo cô ta đi tìm đồ ăn, ý là bảo cô ta đi chỗ khác mà thôi, không có ý định để cho cô ta đi thật."
Nháy mắt bầu không khí yên tĩnh lại, Lưu An Na chưa từng thấy qua người trực tiếp như vậy, nước mắt vốn tuôn ra không nhiều, kinh sợ như thế, hoàn toàn không còn một giọt.
Thôi Tây Sinh nhìn vào mắt Mạnh Giang Thiên, hy vọng Mạnh Giang Thiên tin tưởng cậu. Mà Mạnh Giang Thiên mặt không chút thay đổi như cũ, ánh mắt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.
Bụng rất không đúng lúc lại ùng ục hai tiếng. Thôi Tây Sinh xoa bụng, thấy Mạnh Giang Thiên nhìn mình, có chút xấu hổ nói: "Tôi thật sự đói, nhưng tôi không có ý định để bạn gái anh đi tìm đồ ăn cho tôi."
Bình thường nôn mửa hận không thể đem dạ dày nôn ra, sớm không đói muộn không đói nhất định phải lúc này đói. Từ sau khi mang thai, Thôi Tây Sinh cảm thấy đứa bé này luôn đối nghịch với cậu.
Trước kia Mạnh Giang Thiên không có bao nhiêu biểu tình, hiện tại càng giống như một tác phẩm điêu khắc. Thôi Tây Sinh không nhìn ra người này rốt cuộc có ý nghĩ gì, lúc Mạnh Giang Thiên ôm cậu lên đệm, Thôi Tây Sinh cũng không dám giãy dụa.
Đệm là một tấm thảm được sử dụng trong các lớp học thể thao. Mềm cứng vừa phải, ngồi trên thảm thoải mái hơn nhiều so với ngồi trên mặt đất.
Một cái đệm khác bị Mạnh Giang Thiên ném tới trước mặt Lưu An Na.
Lưu An Na kéo cánh tay Mạnh Giang Thiên lại, tủi hờn giải thích, "En muốn làm quen với bạn học Thôi, không nghĩ tới sẽ làm phiền cậu ấy. Em thấy cậu ấy đói bụng, là em chủ động muốn tìm đồ ăn cho cậu ấy, Nên cậu ấy mắng em, dọa em. Giang Thiên ca ca, anh đừng hiểu lầm bạn học Thôi có được không?"
Thôi Tây Sinh ngồi trên đệm, cảm giác mềm mại khiến tâm tình rất tốt, nghe được lời của Lưu An Na, tâm tình rất tốt lập tức không còn tốt.
Ngược lại đây không phải là kỹ năng chính của bạch liên hoa sao?
Thôi Tây Sinh nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, muốn nhìn phản ứng của anh. Đáng tiếc anh vẫn nghiêm mặt như cũ, nhìn không ra là vui vẻ hay tức giận.
Thôi Tây Sinh nhíu mày, sao nam chính này không làm theo cốt truyện, như vậy thì tiếp theo cậu phải diễn làm sao...?"
Mạnh Giang Thiên không nói lời nào, Trong lòng Lưu An Na cũng thấp thỏm, anh ném hai cái đệm xuống rồi lại đi, một câu cũng không nói.
Lưu An Na ôm đệm, Thôi Tây Sinh ngồi trên đệm, hai người nhìn Mạnh Giang Thiên rời đi.
Bóng dáng Mạnh Giang Thiên biến mất, Lưu An Na quay đầu nhìn về phía Thôi Tây Sinh, xấu hổ cười, suy nghĩ một chút, đặt đệm bên cạnh Thôi Tây Sinh, vẫn muốn làm quen với cậu.
Thôi Tây Sinh không chút che dấu sự ghét bỏ của mình, thẳng thắn nói, "Cô có thể tránh xa tôi một chút hay không? Chuyện của tôi và Mạnh Giang Thiên tôi không muốn nói cho cô biết."
Bụng lại ùng ục kêu một tiếng thật lớn, như đang ủng hộ chủ nhân.
"Bạn học Thôi, tôi thật sự chỉ muốn làm bạn với cậu, sao cậu lại chán ghét tôi như vậy?"
Lưu An Na nghẹn miệng lại muốn khóc, Đối với cô gái này Thôi Tây Sinh chán ghét cực kỳ, trong cơn tức giận, từ trên đệm đứng lên, kéo đệm cách Lưu An Na thật xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]